1960 Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Sĩ Quan
Chương 14
2024-10-18 21:57:56
"Bác gái, bất kể bác có ý gì, trước tiên hãy đưa con gái về nhà đi đã, cứ để thế này, e là nguy hiểm đến tính mạng."
"Ôi chao ôi! Trời ơi là trời! Giết tôi đi cho rồi! Con gái tôi thế này, sau này biết làm sao đây hả trời?"
Tiếng kêu la ngày càng lớn, Triệu Chính Khang có thể mắng té tát lính của mình, nhưng với bà thím vô lại này anh thực sự không có cách nào.
"Bác gái, bác cứ nói yêu cầu gì, có gì chúng ta từ từ giải quyết, trước tiên có nên đưa người về nhà tìm thầy lang xem sao không?"
Tiền Quế Hoa lăn một vòng rồi bò dậy, chỉ vào đám đông đang xem náo nhiệt mà nói: "Mọi người đã nghe rõ rồi đấy nhé. Đây là lời của cậu con trai duy nhất, có tiền đồ làm quan chức trong bộ đội của bí thư nhà ta đấy, mong mọi người làm chứng."
Tiền Quế Hoa vừa dứt lời, mọi người đều ngại ngùng xoa tay, tuy nhiên cũng có vài tiếng "đúng vậy" lác đác vang lên từ trong đám đông.
Triệu Chính Khang hiểu rõ ý đồ của bà thím này, nhưng trước mắt cứu người là quan trọng nhất, chuyện sau này tính sau.
Tiền Quế Hoa đảo mắt, nịnh nọt nói với Triệu Chính Khang: "Cháu ơi, chuyện này khỏi làm phiền đến người ngoài, thím già này làm sao bê nổi, hay là cháu bế con gái thím về nhà giúp nhé, được không?"
Nghe thấy lời của Tiền Quế Hoa, mọi người xôn xao bàn tán.
Trong lòng Triệu Chính Khang chỉ cảm thấy thương thay cho cô gái này.
Chuyện đã đến nước này, anh vội vàng quấn chiếc áo bông của mình lên người cô gái, trực tiếp bế cô đi về phía thôn.
Chuyện này cũng khiến Triệu Hưng Đức phải lao tâm khổ tứ, dù sao ông ấy cũng là bí thư thôn, chuyện này nói ra thì dễ nghe nhưng không hay ho gì.
Triệu Hưng Đức lo nhất là chuyện này truyền đi ảnh hưởng đến tiền đồ trong bộ đội của con trai.
Còn Triệu Chính Khang cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến uy tín của cha ở trong thôn.
Lại cảm thấy tuổi tác mình cũng đến lúc phải lấy vợ rồi, còn lấy ai? Lấy người như thế nào? Trong lòng anh căn bản không để tâm đến.
Mẹ con Tiền Quế Hoa liền được thể làm tới, há miệng đòi sính lễ những 500 đồng.
nhà họ Triệu cũng không phải là không lo nổi 500 đồng, nhưng cũng không muốn nuông chiều người khác sinh hư, đồng thời cũng sợ lộ giàu quá mức sẽ rước lấy tai hoạ.
Cuối cùng vẫn quyết định sính lễ 300 đồng.
Lý Đồng Toả đối với việc 300 hay 500 đồng đều không có ý kiến gì, dù sao trước đó đã nói rõ, số tiền này là để cho con riêng Ngô Thắng đi xin việc.
"Ôi chao ôi! Trời ơi là trời! Giết tôi đi cho rồi! Con gái tôi thế này, sau này biết làm sao đây hả trời?"
Tiếng kêu la ngày càng lớn, Triệu Chính Khang có thể mắng té tát lính của mình, nhưng với bà thím vô lại này anh thực sự không có cách nào.
"Bác gái, bác cứ nói yêu cầu gì, có gì chúng ta từ từ giải quyết, trước tiên có nên đưa người về nhà tìm thầy lang xem sao không?"
Tiền Quế Hoa lăn một vòng rồi bò dậy, chỉ vào đám đông đang xem náo nhiệt mà nói: "Mọi người đã nghe rõ rồi đấy nhé. Đây là lời của cậu con trai duy nhất, có tiền đồ làm quan chức trong bộ đội của bí thư nhà ta đấy, mong mọi người làm chứng."
Tiền Quế Hoa vừa dứt lời, mọi người đều ngại ngùng xoa tay, tuy nhiên cũng có vài tiếng "đúng vậy" lác đác vang lên từ trong đám đông.
Triệu Chính Khang hiểu rõ ý đồ của bà thím này, nhưng trước mắt cứu người là quan trọng nhất, chuyện sau này tính sau.
Tiền Quế Hoa đảo mắt, nịnh nọt nói với Triệu Chính Khang: "Cháu ơi, chuyện này khỏi làm phiền đến người ngoài, thím già này làm sao bê nổi, hay là cháu bế con gái thím về nhà giúp nhé, được không?"
Nghe thấy lời của Tiền Quế Hoa, mọi người xôn xao bàn tán.
Trong lòng Triệu Chính Khang chỉ cảm thấy thương thay cho cô gái này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện đã đến nước này, anh vội vàng quấn chiếc áo bông của mình lên người cô gái, trực tiếp bế cô đi về phía thôn.
Chuyện này cũng khiến Triệu Hưng Đức phải lao tâm khổ tứ, dù sao ông ấy cũng là bí thư thôn, chuyện này nói ra thì dễ nghe nhưng không hay ho gì.
Triệu Hưng Đức lo nhất là chuyện này truyền đi ảnh hưởng đến tiền đồ trong bộ đội của con trai.
Còn Triệu Chính Khang cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến uy tín của cha ở trong thôn.
Lại cảm thấy tuổi tác mình cũng đến lúc phải lấy vợ rồi, còn lấy ai? Lấy người như thế nào? Trong lòng anh căn bản không để tâm đến.
Mẹ con Tiền Quế Hoa liền được thể làm tới, há miệng đòi sính lễ những 500 đồng.
nhà họ Triệu cũng không phải là không lo nổi 500 đồng, nhưng cũng không muốn nuông chiều người khác sinh hư, đồng thời cũng sợ lộ giàu quá mức sẽ rước lấy tai hoạ.
Cuối cùng vẫn quyết định sính lễ 300 đồng.
Lý Đồng Toả đối với việc 300 hay 500 đồng đều không có ý kiến gì, dù sao trước đó đã nói rõ, số tiền này là để cho con riêng Ngô Thắng đi xin việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro