1960 Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Sĩ Quan
Chương 15
2024-10-18 21:57:56
Đối với cô con gái này, Lý Đồng Toả có những cảm xúc lẫn lộn.
Vừa không muốn để cô sống quá tốt, lại cảm thấy nếu cô sống không tốt thì trong lòng lại không thoải mái.
Cho nên ngày thường Tiền Quế Hoa bắt nạt nguyên chủ, Lý Đồng Toả đều là nhắm mắt làm ngơ.
Có lúc dứt khoát trốn ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đêm tân hôn hai người đã động phòng.
Nhưng trời còn chưa sáng, Triệu Chính Khang đã nhận nhiệm vụ khẩn cấp trở về quân đội.
Phải nói là, giống như hạt giống, nếu nó đủ mạnh mẽ, thì gieo một cái là nảy mầm.
Lần thứ hai nhận được tin tức của Triệu Chính Khang là nửa năm sau, nói rằng bị thương phải nằm viện, hy vọng người nhà đến chăm sóc.
Nguyên chủ đang mang thai tới bệnh viện, đợi Triệu Chính Khang khoẻ lại thì ở lại đó theo quân đội.
Nhưng nguyên chủ cũng bởi vì lúc trước bị ngã xuống sông, nhiễm lạnh nặng, ngay sau đó liền mang thai, hàn khí trong bụng mẹ đều chuyển hết lên người đứa trẻ. (Đừng quan tâm có hợp lý hay không, tác giả đặt ra là vậy rồi.)
Oái oăm thay lại là con gái, dẫn đến việc sau này cô con gái này kết hôn mấy năm đều không thể mang thai, vì vậy mà phải chịu không ít trận đòn.
Đây cũng là lần duy nhất trong đời Triệu Chính Khang dùng thân phận để gây áp lực, đích thân đứng ra giải quyết cho con gái ly hôn.
Trình độ y học lúc bấy giờ đã rất phát triển, cộng thêm thân phận của Triệu Chính Khang, muốn tìm một thầy thuốc Đông y giỏi cũng không phải là chuyện khó.
Cũng chính vị lão trung y đó đã phát hiện ra là do khi còn trong bụng mẹ đã bị một lượng lớn hàn khí xâm nhập, còn nói nếu như phát hiện và điều trị trước khi hình thành tử cung thì có lẽ còn có cơ hội chữa khỏi.
Nhưng khi con gái lần đầu tiên có kinh nguyệt, cũng là lúc nguyên chủ hoàn toàn chết tâm với Triệu Chính Khang.
Bản thân cô cũng giống như xác không hồn, đối với ba đứa con cũng chỉ mong sao chúng no bụng ấm thân là được, những chuyện khác đều không quan tâm.
Cho nên căn bản là không phát hiện ra sự bất thường của con gái, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời hạn điều trị cuối cùng.
Cho dù lúc đó có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm, thì đứa trẻ sinh ra cũng có nguy cơ rất cao bị sảy thai sau năm sáu tháng, cho dù cố gắng giữ thai thì nhiều nhất cũng chỉ giữ được đến tháng thứ bảy.
Sinh non như vậy thì sức khoẻ của đứa trẻ ra sao có thể tưởng tượng được, cho nên con gái của nguyên chủ cả đời này cũng không có được một đứa con của riêng mình.
Vừa không muốn để cô sống quá tốt, lại cảm thấy nếu cô sống không tốt thì trong lòng lại không thoải mái.
Cho nên ngày thường Tiền Quế Hoa bắt nạt nguyên chủ, Lý Đồng Toả đều là nhắm mắt làm ngơ.
Có lúc dứt khoát trốn ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đêm tân hôn hai người đã động phòng.
Nhưng trời còn chưa sáng, Triệu Chính Khang đã nhận nhiệm vụ khẩn cấp trở về quân đội.
Phải nói là, giống như hạt giống, nếu nó đủ mạnh mẽ, thì gieo một cái là nảy mầm.
Lần thứ hai nhận được tin tức của Triệu Chính Khang là nửa năm sau, nói rằng bị thương phải nằm viện, hy vọng người nhà đến chăm sóc.
Nguyên chủ đang mang thai tới bệnh viện, đợi Triệu Chính Khang khoẻ lại thì ở lại đó theo quân đội.
Nhưng nguyên chủ cũng bởi vì lúc trước bị ngã xuống sông, nhiễm lạnh nặng, ngay sau đó liền mang thai, hàn khí trong bụng mẹ đều chuyển hết lên người đứa trẻ. (Đừng quan tâm có hợp lý hay không, tác giả đặt ra là vậy rồi.)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oái oăm thay lại là con gái, dẫn đến việc sau này cô con gái này kết hôn mấy năm đều không thể mang thai, vì vậy mà phải chịu không ít trận đòn.
Đây cũng là lần duy nhất trong đời Triệu Chính Khang dùng thân phận để gây áp lực, đích thân đứng ra giải quyết cho con gái ly hôn.
Trình độ y học lúc bấy giờ đã rất phát triển, cộng thêm thân phận của Triệu Chính Khang, muốn tìm một thầy thuốc Đông y giỏi cũng không phải là chuyện khó.
Cũng chính vị lão trung y đó đã phát hiện ra là do khi còn trong bụng mẹ đã bị một lượng lớn hàn khí xâm nhập, còn nói nếu như phát hiện và điều trị trước khi hình thành tử cung thì có lẽ còn có cơ hội chữa khỏi.
Nhưng khi con gái lần đầu tiên có kinh nguyệt, cũng là lúc nguyên chủ hoàn toàn chết tâm với Triệu Chính Khang.
Bản thân cô cũng giống như xác không hồn, đối với ba đứa con cũng chỉ mong sao chúng no bụng ấm thân là được, những chuyện khác đều không quan tâm.
Cho nên căn bản là không phát hiện ra sự bất thường của con gái, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời hạn điều trị cuối cùng.
Cho dù lúc đó có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm, thì đứa trẻ sinh ra cũng có nguy cơ rất cao bị sảy thai sau năm sáu tháng, cho dù cố gắng giữ thai thì nhiều nhất cũng chỉ giữ được đến tháng thứ bảy.
Sinh non như vậy thì sức khoẻ của đứa trẻ ra sao có thể tưởng tượng được, cho nên con gái của nguyên chủ cả đời này cũng không có được một đứa con của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro