Chương 33
2024-09-08 16:07:21
Trong một quán nước bên kia đường, cô gái đang xem Tik Tok nhưng tại thì lắng nghe cuộc gọi tới số máy Thục Uyển đang cầm.
Cũng may, anh đã kết nối thiết bị nghe với điện thoại anh.
Khi sáu xe cảnh sát ra cổng, Thiếu Thời đứng lên khởi động chiếc phân khối lớn lặng lẽ bám theo. (3)
Tại một ngã tư, sáu xe rẽ làm hai hướng. Dựa vào kinh nghiệm đi theo Đội trưởng Lâm bao năm, anh cho xe rẽ về hướng trái.
Mong là lần này, lão Lâm không thay đổi thói quen.
Tại khu nghĩa địa hoang cách thành phố 50kilomet về phía Tây Bắc.
Cỏ cây um tùm che kín phần bia mộ. Trong ánh chiều tà cô tịch, tất cả đều bạc màu, rong rêu cháy khô theo thời gian. Nhìn dấu vết các hố, phần lớn mộ đã được di dời, chỉ còn lại một ít. Có lẽ, người còn nằm lại nơi đây là những người cô độc.
Càng vào sâu bên trong, âm khí càng nặng. Lạnh lẽo đến thấu xương. Cũng may có hai nghi phạm cao to đi trước. Và rất đông anh em ẩn nấp đâu đó trong nghĩa địa hoang vắng này. Nếu không, Thục Uyển đã xỉu tại chỗ khi nghe tiếng hét bất ngờ.
"Đứng lại!"
Thục Uyển thề, cứu được người về nhà, cô phải tìm ngay vị pháp sư tài giỏi hoán đổi lại thân xác. Chứ ở trong cơ thể lão chồng...cô không chịu nổi nữa.
Dù đã cố kiềm gan nhưng tay chân Thục Uyển vẫn bất giác run.Hình ảnh này lọt vào đôi mắt cú tên cầm đầu ẩn thân trên mô đất cao gần đó bật cười. (7)
"Cứ tưởng nó gan hổ giống bố. Ai dè gan thỏ!" Gã cười lên một tràng dài.
Âm điệu quái gở. Hèn gì gã chọn địa điểm kinh dị không kém! Thục Uyển thầm chửi 7749 lần vong ông cố tổ nhà gã. Khéo sinh khéo tạo thứ âm hồn bất tan.
"Mở còng!" Gã bất ngờ ra lệnh.
Thục Uyển nén sợ, ưỡn ngực: "Mày giỡn mặt hả? Người của tao đâu?"
"Ha ha ha...Thiếu Thời, mày thật ngu xuẩn giống bố mày! 1
Năm xưa, cũng câu nói này mà thằng cha mày đã đi cùng vợ chỉ trong một giây đấy! 1
Tao nói cho mày biết, tao có máu điên chứ không có máu ngu. Mày tưởng tao không biết, xung quanh đây đầy người của mày hả?Vẫn câu nói cũ: Muốn gặp lại người thân hãy ngoan ngoãn thả người của tao ra! Bọn tao thoát an toàn, người thân của mày mới an toàn!"
Làm đại ca, hắn cũng có nguyên tắc của hắn: Không sát hại người già và trẻ nhỏ.
Trong ba người hắn cho đàn em bắt về chiều nay có một tên đàn ông sáu múi nhưng vô dụng. Mới đánh nhau vài hiệp đã dính đòn ngất xỉu!
Thục Uyển chưa biết xử trí sao, trong tai cô liền vọng giọng nói của Đội trưởng Lâm: ["Chưa xác định được nơi chúng giam giữ người!"]
Thục Uyển biết mình phải làm gì!
"Tao cần biết người của tao hiện giờ như thế nào? Họ an toàn, tao lập tức mở còng thả người!"
"Được!"
Liền đó trong không gian, vọng lại tiếng khóc con gái: "Hu hu hu...Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!"
Giọng bà nội dỗ dành: "Thảo My của bà ngoan! Nín đi ha, bố cháu sẽ đến đón cháu về nhà với mẹ!"
"Bà cố nói đúng đó Thảo My! Con đừng khóc nữa!"
Là giọng của sếp Minh!
Vậy Thiếu Thời đâu?
"Mày nghe rõ rồi chứ? Mau thả người tao ra!" Kinh nghiệm thương lượng đổi người của gã, nhanh giây nào, an toàn giây nấy! Kéo dài, lợi thế trong tay sẽ thuộc về đối thủ!
["Đã xác định địa điểm! Người chúng ta đang tiếp cận! Cậu kiếm thêm chuyện nói đi!"]
Được thôi Đội trưởng Lâm! Mong sao các anh đừng để tôi thất vọng!
Thục Uyển nhìn về hướng có tiếng nói tên cầm đầu. Rồi giả vờ mở khóa.
"Nhanh lên!"
"Tôi đang cố gắng! Đôi cong này không phải tôi đeo cho chúng nó!Tôi là pháp y, chỉ giỏi mổ và khâu xác, ba chuyện mở khóa này, tôi không thành thạo!" (1
"Mẹ kiếp! Định kéo dài thời gian chờ đồng bọn hả? Tao đếm đến ba, mày làm không xong, tao cho mày ăn kẹo trước!
Ba
Hai
Một!"
["Đã xác thực! Đang giải cứu người!"]
Thục Uyển thở phào. Cô mở khóa.
Giây phút hai chiếc còng bạc rời tay, hai tên nghi phạm quay ngược lại tống hai cú đấm vào giữa mặt Thục Uyển.
Dù phản xạ rất nhanh. Nhưng cô chỉ tránh được một đấm."Ui da!" Thục Uyển hai tay bưng mặt.
Hai tên James và Tom liên tiếp tung nắm đấm và đá vào Thục Uyển: "Tưởng mày ghê gớm lắm! Hóa ra, không bằng cái móng chân vợ mày! Đi chớt đi! Đồ kên kên!" 2
Hai tên định bồi thêm vài đạp...
"Mau rút thôi! Tom! James!"
Cùng với lệnh rút của tên cầm đầu. Một phát đạn chuẩn bị khai nòng từ vị trí hån.
["Nằm xuống Thiếu Thời!!!"]
Đoàng!
Đoàng!
"Kh...ôngggggg...Thục Uyển!!!" Một bóng người nhỏ nhắn dùng hết sức bình sinh phi thân về phía Thục Uyển.
Hai đầu đạn xé gió hướng về mục tiêu.
Hự!
Hự!
Hai người ngã xuống.
Người đàn ông cao to vừa bị một lực đẩy ngã úp mặt dưới đất. Hốt hoảng lồm cồm bò dậy ôm lấy cô gái nhỏ nhắn vừa lao vào đỡ đạn cho mình."Thiếu Thời à! Thiếu Thời!!!"Cùng lúc đó...Trên mô đất cao cây cối um tùm. Tiếng tên cầm đầu thét vỡ cả không gian: "Ôi! Con gái ta!" Ngay thời khắc thấy rõ gương mặt cô gái nhỏ qua chiếc ống nhòm, tên cầm đầu vung tay đánh bay khẩu súng trên tay tên đàn em phía bên trái khai đạn trả thù cho người anh em vừa ngã. (1)
Hắn lao ra khỏi nơi trú ẩn, hấp tấp chạy về hướng cô gái vừa xông vào hiện trường. 1
"Đại ca!" Bốn tên đàn em bên cạnh hối hả chạy theo.
"Hành động!" Đội trưởng Lâm hạ lệnh qua bộ đàm. Cảnh sát bốn hướng khép chặt vòng vây.
Bên trong.
Người đàn ông cao to ôm lấy cô gái nhỏ khóc vang cả bãi tha ma lạnh trong chạng vạng ngày tàn.
"Thiếu thời à! Thiếu Thời! Mở mắt ra đi anh! Đừng có ngủ! Thiếu Thời!!!!!"
Cũng may, anh đã kết nối thiết bị nghe với điện thoại anh.
Khi sáu xe cảnh sát ra cổng, Thiếu Thời đứng lên khởi động chiếc phân khối lớn lặng lẽ bám theo. (3)
Tại một ngã tư, sáu xe rẽ làm hai hướng. Dựa vào kinh nghiệm đi theo Đội trưởng Lâm bao năm, anh cho xe rẽ về hướng trái.
Mong là lần này, lão Lâm không thay đổi thói quen.
Tại khu nghĩa địa hoang cách thành phố 50kilomet về phía Tây Bắc.
Cỏ cây um tùm che kín phần bia mộ. Trong ánh chiều tà cô tịch, tất cả đều bạc màu, rong rêu cháy khô theo thời gian. Nhìn dấu vết các hố, phần lớn mộ đã được di dời, chỉ còn lại một ít. Có lẽ, người còn nằm lại nơi đây là những người cô độc.
Càng vào sâu bên trong, âm khí càng nặng. Lạnh lẽo đến thấu xương. Cũng may có hai nghi phạm cao to đi trước. Và rất đông anh em ẩn nấp đâu đó trong nghĩa địa hoang vắng này. Nếu không, Thục Uyển đã xỉu tại chỗ khi nghe tiếng hét bất ngờ.
"Đứng lại!"
Thục Uyển thề, cứu được người về nhà, cô phải tìm ngay vị pháp sư tài giỏi hoán đổi lại thân xác. Chứ ở trong cơ thể lão chồng...cô không chịu nổi nữa.
Dù đã cố kiềm gan nhưng tay chân Thục Uyển vẫn bất giác run.Hình ảnh này lọt vào đôi mắt cú tên cầm đầu ẩn thân trên mô đất cao gần đó bật cười. (7)
"Cứ tưởng nó gan hổ giống bố. Ai dè gan thỏ!" Gã cười lên một tràng dài.
Âm điệu quái gở. Hèn gì gã chọn địa điểm kinh dị không kém! Thục Uyển thầm chửi 7749 lần vong ông cố tổ nhà gã. Khéo sinh khéo tạo thứ âm hồn bất tan.
"Mở còng!" Gã bất ngờ ra lệnh.
Thục Uyển nén sợ, ưỡn ngực: "Mày giỡn mặt hả? Người của tao đâu?"
"Ha ha ha...Thiếu Thời, mày thật ngu xuẩn giống bố mày! 1
Năm xưa, cũng câu nói này mà thằng cha mày đã đi cùng vợ chỉ trong một giây đấy! 1
Tao nói cho mày biết, tao có máu điên chứ không có máu ngu. Mày tưởng tao không biết, xung quanh đây đầy người của mày hả?Vẫn câu nói cũ: Muốn gặp lại người thân hãy ngoan ngoãn thả người của tao ra! Bọn tao thoát an toàn, người thân của mày mới an toàn!"
Làm đại ca, hắn cũng có nguyên tắc của hắn: Không sát hại người già và trẻ nhỏ.
Trong ba người hắn cho đàn em bắt về chiều nay có một tên đàn ông sáu múi nhưng vô dụng. Mới đánh nhau vài hiệp đã dính đòn ngất xỉu!
Thục Uyển chưa biết xử trí sao, trong tai cô liền vọng giọng nói của Đội trưởng Lâm: ["Chưa xác định được nơi chúng giam giữ người!"]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thục Uyển biết mình phải làm gì!
"Tao cần biết người của tao hiện giờ như thế nào? Họ an toàn, tao lập tức mở còng thả người!"
"Được!"
Liền đó trong không gian, vọng lại tiếng khóc con gái: "Hu hu hu...Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!"
Giọng bà nội dỗ dành: "Thảo My của bà ngoan! Nín đi ha, bố cháu sẽ đến đón cháu về nhà với mẹ!"
"Bà cố nói đúng đó Thảo My! Con đừng khóc nữa!"
Là giọng của sếp Minh!
Vậy Thiếu Thời đâu?
"Mày nghe rõ rồi chứ? Mau thả người tao ra!" Kinh nghiệm thương lượng đổi người của gã, nhanh giây nào, an toàn giây nấy! Kéo dài, lợi thế trong tay sẽ thuộc về đối thủ!
["Đã xác định địa điểm! Người chúng ta đang tiếp cận! Cậu kiếm thêm chuyện nói đi!"]
Được thôi Đội trưởng Lâm! Mong sao các anh đừng để tôi thất vọng!
Thục Uyển nhìn về hướng có tiếng nói tên cầm đầu. Rồi giả vờ mở khóa.
"Nhanh lên!"
"Tôi đang cố gắng! Đôi cong này không phải tôi đeo cho chúng nó!Tôi là pháp y, chỉ giỏi mổ và khâu xác, ba chuyện mở khóa này, tôi không thành thạo!" (1
"Mẹ kiếp! Định kéo dài thời gian chờ đồng bọn hả? Tao đếm đến ba, mày làm không xong, tao cho mày ăn kẹo trước!
Ba
Hai
Một!"
["Đã xác thực! Đang giải cứu người!"]
Thục Uyển thở phào. Cô mở khóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút hai chiếc còng bạc rời tay, hai tên nghi phạm quay ngược lại tống hai cú đấm vào giữa mặt Thục Uyển.
Dù phản xạ rất nhanh. Nhưng cô chỉ tránh được một đấm."Ui da!" Thục Uyển hai tay bưng mặt.
Hai tên James và Tom liên tiếp tung nắm đấm và đá vào Thục Uyển: "Tưởng mày ghê gớm lắm! Hóa ra, không bằng cái móng chân vợ mày! Đi chớt đi! Đồ kên kên!" 2
Hai tên định bồi thêm vài đạp...
"Mau rút thôi! Tom! James!"
Cùng với lệnh rút của tên cầm đầu. Một phát đạn chuẩn bị khai nòng từ vị trí hån.
["Nằm xuống Thiếu Thời!!!"]
Đoàng!
Đoàng!
"Kh...ôngggggg...Thục Uyển!!!" Một bóng người nhỏ nhắn dùng hết sức bình sinh phi thân về phía Thục Uyển.
Hai đầu đạn xé gió hướng về mục tiêu.
Hự!
Hự!
Hai người ngã xuống.
Người đàn ông cao to vừa bị một lực đẩy ngã úp mặt dưới đất. Hốt hoảng lồm cồm bò dậy ôm lấy cô gái nhỏ nhắn vừa lao vào đỡ đạn cho mình."Thiếu Thời à! Thiếu Thời!!!"Cùng lúc đó...Trên mô đất cao cây cối um tùm. Tiếng tên cầm đầu thét vỡ cả không gian: "Ôi! Con gái ta!" Ngay thời khắc thấy rõ gương mặt cô gái nhỏ qua chiếc ống nhòm, tên cầm đầu vung tay đánh bay khẩu súng trên tay tên đàn em phía bên trái khai đạn trả thù cho người anh em vừa ngã. (1)
Hắn lao ra khỏi nơi trú ẩn, hấp tấp chạy về hướng cô gái vừa xông vào hiện trường. 1
"Đại ca!" Bốn tên đàn em bên cạnh hối hả chạy theo.
"Hành động!" Đội trưởng Lâm hạ lệnh qua bộ đàm. Cảnh sát bốn hướng khép chặt vòng vây.
Bên trong.
Người đàn ông cao to ôm lấy cô gái nhỏ khóc vang cả bãi tha ma lạnh trong chạng vạng ngày tàn.
"Thiếu thời à! Thiếu Thời! Mở mắt ra đi anh! Đừng có ngủ! Thiếu Thời!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro