Chương 34
2024-09-08 16:07:21
Máu đỏ dần ướt bàn tay Thục Uyển. Cô càng hoảng loạn. Nhóm máu cơ thể cô là máu hiếm. Từng giọt máu chảy ra ngoài sẽ đe dọa tính mạng của Thiếu Thời. Cô cởi phăng áo sơ mi chèn lên ngực anh, liên tiếp gọi: "Thiếu Thời, mở mắt đi anh! Làm ơn nhìn em đi mà!" (2
"Đội trưởng Lâm! Mau cứu người!"
["Chúng tôi đang đến rất gần. Cậu cẩn thận, năm tên tội phạm đang tiến nhanh về phía cậu!"]
Má nó!
Trong trường hợp nguy cấp này! Đứa nào làm tổn thương chồng ông thêm, ông cào rách mặt đứa đó! (3)
Nỗi lo sợ mất anh. Phần thêm phe đối thủ áp sát làm Thục Uyển khóc càng dữ. Thực tế kinh hoàng giống phim hành động này, cô không ngờ có ngày vận vào đời cô. Thục Uyển liên tiếp vỗ má chồng: "Thời, anh Thời! Mở mắt đi anh!" (2)
Tiếng khóc, tiếng gọi của vợ lay động tâm trí dần chìm sâu của Thiếu Thời. Anh lờ đờ cố dướn mi.
Có giọt nước mắt nào đó vừa hay rỏ xuống khóe mắt anh.
Đôi mi dài khẽ chớp, anh gắng sức thều thào: "E...m...!"
Tiếng khóc im bặt. Thục Uyển mừng trong nhạt nhòa nước mắt. Cô mân mê má chồng, nhìn sâu vào đôi mắt quá ư mỏi mệt của anh: "Ơn Trời! Thiếu...Thời! Chồng cố lên! Hãy nhìn vợ nè! Em yêu anh rất nhiều! Đừng bỏ em và con nha!" Bàn tay cô run run lau khóe mắt cho anh. Lau bao nhiêu nước mắt cô lại rơi xuống làm ướt bấy nhiêu.
Anh xót xa. Muốn nói với vợ: Em đừng khóc! Anh không sao!
Nhưng quai hàm cứng đơ, anh mở lời không được. Anh cố dướn đôi mi nặng nề chỉ chực khép. Thèm lắm cái áp tay chạm vào má vợ, lau đi hàng nước mắt đau thương. Nhưng...cánh tay như đổ chì.
Trong giây phút sinh li tử biệt này, anh thấy mình thật hoang phí! Đã bỏ lỡ cơ hội yêu vợ rất nhiều. Biết bao ngày anh có thể thỏa thích ôm mặt vợ, nói với cô muôn tiếng yêu. Nhưng anh đã ngu si bỏ rơi mất rồi. Giờ thầm tiếc quãng thời gian hơn ba năm bên nhau. Tiếc nuối trong xót xa.
Chưa bao giờ Thiếu Thời quý sinh mạng mình như lúc này. Anh cầu mong cơ hội được sống. Sống để yêu vợ nhiều hơn, sống để nói với vợ tiếng xin lỗi, tiếng yêu thương dù đã muộn màng...
"Thụ...........yển...a...nh......in."
Thục Uyển nhìn ánh mắt đau đáu dần rời rạc của chồng. Thấy bờ môi anh gắng sức cử động. Cô biết anh muốn gì. Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh, mân mê gò má dần tái nhợt: "Thiếu Thời, anh lo hít thở, muốn nói gì chờ khỏe rồi
nói em nghe!"
"A...nh..."
"Chồng à, nếu thương em hãy gắng gượng!"
Thục Uyển kìm tiếng nấc không được. Cô khóc càng to hơn.
Chợt bên tai cô có thêm tiếng khóc của ai đó..Rồi một bóng người đổ rạp xuống cạnh Thiếu Thời.
Người ấy ôm phần chân anh, tức tưởi gọi lên một cái tên: "Thục Uyển! Con gái ba! Ba tìm con suốt hai mươi ba năm qua!" (7 )
Thục Uyển bàng hoàng nhìn sững vào mặt người đàn ông ngoại lai kia. Tại cô ù đi trong tiếng quát to của Đội trưởng Lâm.
"Bỏ vũ khí! Áp tay lên đầu!"
Người cần tóm. Rất nhanh chóng đã đeo đôi còng bạc. Dù không tin nhưng Thục Uyển vẫn không ngăn được ánh mắt tò mò nhìn chăm chăm một khuôn mặt giống mình đến 99% kia. (3
Bóng tối dần bao phủ nơi nghĩa trang hoang lạnh. Tiếng bước chân vội vã khua động vật có lao xao. Tiếng bác sĩ cứu thương. Tiếng anh em áp giải tội phạm. Tiếng còi hú của xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát rời hiện trường...Tất cả choáng ngợp tâm trí Thục Uyển. 2
Đến khi ngồi lên xe cứu thương theo chồng vào viện, hình ảnh cô gái nhỏ dần thiếp đi, tiếng bác sĩ bảo nhau cứu người, Thục Uyển mới sực tỉnh.
"Chồng à! Thiếu Thời à!..."Tiếng gọi chồng của người đàn ông lọt tai bác sĩ, y tá. Họ ngạc nhiên không thôi.
"Bác và cô nhìn em làm gì? Tập trung cứu giúp chồng em!
Chồng à! Cố lên!"
Rất nhanh xe cứu thương đến bệnh viện thành phố. Tiếng bác sĩ báo động đỏ nội viện. Tiếng vội vàng của bánh xe băng ca chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Tai Thục Uyển ù ù...
Cánh cửa cứu người mở ra rồi rất nhanh đóng lại trước mặt Thục Uyển. Cả thế giới trước mắt cô bỗng dưng tối sầm lại.
"Thiếu Thời à!"
"Bố!"
"Thiếu Thời!!!"
Ba bóng người vừa được Đội trưởng Lâm đưa tới lập tức lao nhanh đỡ lấy thân ảnh cao lớn đang đổ tự do.
Qua mấy cái vả má, ấn huyệt của Đội trưởng Lâm, Thục Uyển vì đau mà mở mắt.
"Thiếu Thời của nội!"
"Bố!"
Hai người thân yêu ôm chầm lấy cô khóc ngon lành."Nội à, con không sao! Con chỉ mệt chút thôi!"
"Nội biết! Nội biết con mỏi mệt như thế nào mà!" Bà ôm riết lấy cánh tay cô, rồi áp lên gò má nhăn nheo: "Thiếu Thời, bà nội thương con rất nhiều!"
Lòng bàn tay cô ươn ướt. Nước mắt của người già...khiến phận làm con cháu thấy xốn xang.
"Nội à, con không sao! Nhưng Thiếu Thời...anh ấy..."
"Ai là người nhà cô Thục Uyển?" Tiếng cô y tá cắt đứt mở thương tâm ba người già, trẻ ôm nhau sụt sùi.
"Tôi là vợ...chồng của Thục Uyển!"
"Vợ anh mất máu, lại rơi vào nhóm máu Rh âm, bệnh viện không đủ nguồn dự trữ, anh gọi người thân hoặc liên hệ người cùng nhóm máu vào viện gấp cứu người!" (1
Cô còn lạ gì cơ thể mình. Đây là nỗi sợ lớn nhất trong đời cô. Nhưng thú thật, cô không biết ai có cùng nhóm máu với cô cả!
Đội trưởng Lâm lập tức gọi điện về đồn, nhờ vả các đồng nghiệp truy tìm người cùng nhóm máu.
Phúc Minh cũng alo liên tục nhờ bạn bè.
Nhưng...vẫn chưa có kết quả.
Từng giây quý hóa trôi qua trong vô vọng. Chợt bóng người đàn ông ngoại lai xuất hiện trong tâm trí Thục Uyển.
"Đội trưởng Lâm! Mau cứu người!"
["Chúng tôi đang đến rất gần. Cậu cẩn thận, năm tên tội phạm đang tiến nhanh về phía cậu!"]
Má nó!
Trong trường hợp nguy cấp này! Đứa nào làm tổn thương chồng ông thêm, ông cào rách mặt đứa đó! (3)
Nỗi lo sợ mất anh. Phần thêm phe đối thủ áp sát làm Thục Uyển khóc càng dữ. Thực tế kinh hoàng giống phim hành động này, cô không ngờ có ngày vận vào đời cô. Thục Uyển liên tiếp vỗ má chồng: "Thời, anh Thời! Mở mắt đi anh!" (2)
Tiếng khóc, tiếng gọi của vợ lay động tâm trí dần chìm sâu của Thiếu Thời. Anh lờ đờ cố dướn mi.
Có giọt nước mắt nào đó vừa hay rỏ xuống khóe mắt anh.
Đôi mi dài khẽ chớp, anh gắng sức thều thào: "E...m...!"
Tiếng khóc im bặt. Thục Uyển mừng trong nhạt nhòa nước mắt. Cô mân mê má chồng, nhìn sâu vào đôi mắt quá ư mỏi mệt của anh: "Ơn Trời! Thiếu...Thời! Chồng cố lên! Hãy nhìn vợ nè! Em yêu anh rất nhiều! Đừng bỏ em và con nha!" Bàn tay cô run run lau khóe mắt cho anh. Lau bao nhiêu nước mắt cô lại rơi xuống làm ướt bấy nhiêu.
Anh xót xa. Muốn nói với vợ: Em đừng khóc! Anh không sao!
Nhưng quai hàm cứng đơ, anh mở lời không được. Anh cố dướn đôi mi nặng nề chỉ chực khép. Thèm lắm cái áp tay chạm vào má vợ, lau đi hàng nước mắt đau thương. Nhưng...cánh tay như đổ chì.
Trong giây phút sinh li tử biệt này, anh thấy mình thật hoang phí! Đã bỏ lỡ cơ hội yêu vợ rất nhiều. Biết bao ngày anh có thể thỏa thích ôm mặt vợ, nói với cô muôn tiếng yêu. Nhưng anh đã ngu si bỏ rơi mất rồi. Giờ thầm tiếc quãng thời gian hơn ba năm bên nhau. Tiếc nuối trong xót xa.
Chưa bao giờ Thiếu Thời quý sinh mạng mình như lúc này. Anh cầu mong cơ hội được sống. Sống để yêu vợ nhiều hơn, sống để nói với vợ tiếng xin lỗi, tiếng yêu thương dù đã muộn màng...
"Thụ...........yển...a...nh......in."
Thục Uyển nhìn ánh mắt đau đáu dần rời rạc của chồng. Thấy bờ môi anh gắng sức cử động. Cô biết anh muốn gì. Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh, mân mê gò má dần tái nhợt: "Thiếu Thời, anh lo hít thở, muốn nói gì chờ khỏe rồi
nói em nghe!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A...nh..."
"Chồng à, nếu thương em hãy gắng gượng!"
Thục Uyển kìm tiếng nấc không được. Cô khóc càng to hơn.
Chợt bên tai cô có thêm tiếng khóc của ai đó..Rồi một bóng người đổ rạp xuống cạnh Thiếu Thời.
Người ấy ôm phần chân anh, tức tưởi gọi lên một cái tên: "Thục Uyển! Con gái ba! Ba tìm con suốt hai mươi ba năm qua!" (7 )
Thục Uyển bàng hoàng nhìn sững vào mặt người đàn ông ngoại lai kia. Tại cô ù đi trong tiếng quát to của Đội trưởng Lâm.
"Bỏ vũ khí! Áp tay lên đầu!"
Người cần tóm. Rất nhanh chóng đã đeo đôi còng bạc. Dù không tin nhưng Thục Uyển vẫn không ngăn được ánh mắt tò mò nhìn chăm chăm một khuôn mặt giống mình đến 99% kia. (3
Bóng tối dần bao phủ nơi nghĩa trang hoang lạnh. Tiếng bước chân vội vã khua động vật có lao xao. Tiếng bác sĩ cứu thương. Tiếng anh em áp giải tội phạm. Tiếng còi hú của xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát rời hiện trường...Tất cả choáng ngợp tâm trí Thục Uyển. 2
Đến khi ngồi lên xe cứu thương theo chồng vào viện, hình ảnh cô gái nhỏ dần thiếp đi, tiếng bác sĩ bảo nhau cứu người, Thục Uyển mới sực tỉnh.
"Chồng à! Thiếu Thời à!..."Tiếng gọi chồng của người đàn ông lọt tai bác sĩ, y tá. Họ ngạc nhiên không thôi.
"Bác và cô nhìn em làm gì? Tập trung cứu giúp chồng em!
Chồng à! Cố lên!"
Rất nhanh xe cứu thương đến bệnh viện thành phố. Tiếng bác sĩ báo động đỏ nội viện. Tiếng vội vàng của bánh xe băng ca chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Tai Thục Uyển ù ù...
Cánh cửa cứu người mở ra rồi rất nhanh đóng lại trước mặt Thục Uyển. Cả thế giới trước mắt cô bỗng dưng tối sầm lại.
"Thiếu Thời à!"
"Bố!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiếu Thời!!!"
Ba bóng người vừa được Đội trưởng Lâm đưa tới lập tức lao nhanh đỡ lấy thân ảnh cao lớn đang đổ tự do.
Qua mấy cái vả má, ấn huyệt của Đội trưởng Lâm, Thục Uyển vì đau mà mở mắt.
"Thiếu Thời của nội!"
"Bố!"
Hai người thân yêu ôm chầm lấy cô khóc ngon lành."Nội à, con không sao! Con chỉ mệt chút thôi!"
"Nội biết! Nội biết con mỏi mệt như thế nào mà!" Bà ôm riết lấy cánh tay cô, rồi áp lên gò má nhăn nheo: "Thiếu Thời, bà nội thương con rất nhiều!"
Lòng bàn tay cô ươn ướt. Nước mắt của người già...khiến phận làm con cháu thấy xốn xang.
"Nội à, con không sao! Nhưng Thiếu Thời...anh ấy..."
"Ai là người nhà cô Thục Uyển?" Tiếng cô y tá cắt đứt mở thương tâm ba người già, trẻ ôm nhau sụt sùi.
"Tôi là vợ...chồng của Thục Uyển!"
"Vợ anh mất máu, lại rơi vào nhóm máu Rh âm, bệnh viện không đủ nguồn dự trữ, anh gọi người thân hoặc liên hệ người cùng nhóm máu vào viện gấp cứu người!" (1
Cô còn lạ gì cơ thể mình. Đây là nỗi sợ lớn nhất trong đời cô. Nhưng thú thật, cô không biết ai có cùng nhóm máu với cô cả!
Đội trưởng Lâm lập tức gọi điện về đồn, nhờ vả các đồng nghiệp truy tìm người cùng nhóm máu.
Phúc Minh cũng alo liên tục nhờ bạn bè.
Nhưng...vẫn chưa có kết quả.
Từng giây quý hóa trôi qua trong vô vọng. Chợt bóng người đàn ông ngoại lai xuất hiện trong tâm trí Thục Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro