Chương 46
2024-09-08 16:07:21
Người đàn ông nở nụ cười mãn nguyện. Ông tự hào tổ tiên nhà họ Thục ăn ở hiền lành nên cả ông và con gái đều hưởng phước.
Một tháng trước.
Sân bay trước giờ chuyến bay quốc tế khởi hành.
Thục Yên ôm hộp đựng tro cốt của vợ trên tay, nói lời từ biệt:
"Thiếu Thời bố đi nha. Bố cảm ơn con nhiều lắm! Con không những tha thứ tội lỗi cho bố, mà còn tìm cách cứu bố thoát án!"
Thiếu Thời đứng ngược hướng, giọng anh nhàn nhạt: "Ông không cần cảm ơn tôi. Cũng không nên canh cánh điều đó trong lòng. Bởi mọi chuyện tôi làm không phải vì ông mà vì Thục Uyển. Tôi không muốn vợ tôi mồ côi. Càng không nỡ lòng thấy cảnh: vợ thiếu vắng người thân nắm tay đưa vào lễ đường.
Hôn lễ sẽ tổ chức tại quê ông để Thục Uyển khỏi lạc lõng khi cất bước theo chồng!"
Người đàn ông càng cảm động trước tấm chân tình của con rể, ông quỳ luôn trước mặt Thiếu Thời làm anh cuống quýt đỡ ông dậy.
"Đừng làm vậy, Thục Uyển biết chuyện sẽ buồn vì cho rằng tôi bất kính!
Đến giờ bay rồi, ông về nhà bình an! Hẹn gặp lại trước ngày cưới!"
Người đàn ông rưng rưng trước giờ chia xa: "Bố đi ha! Chăm sóc con gái giúp bố nhé! Bố sẽ chọn địa điểm đẹp nhất ở quê để tổ chức lễ cho hai con!"
"Cảm ơn bố!"
Tiếng gọi bố của con rể nghe chấn động tâm can. Trời Phật quả là ban phước lành cho nhà họ Thục... (7)
Trở lại lễ đường.
Trước khi trở về vị trí dành cho bố mẹ hai bên, ông cầm bàn tay cháu ngoại, gửi gắm: "Thảo My, mai này bảo vệ mẹ giúp ông ngoại nha!"
Con bé chớp chớp đôi mắt, vỗ ngực bảo đảm với ông ngoại: "Ông yên tâm, ai muốn bắt nạt mẹ cháu phải hỏi ý kiến cháu, kể cả bố Thời cũng không có ngoại lệ!" Con bé ưỡn ngực đá mi với bố, rồi quay sang mẹ cười tít cả mắt, hỏi thật lớn: "Cục cưng xinh đẹp của bố, con nói có đúng không?"
Thục Uyển đỏ hết cả mặt. Còn Thiếu Thời mặt dày nên cười hì hì gật đầu thay vợ. Mà kì lại, chuyện này là chuyện riêng gia đình anh. Anh có quyền cười còn tên nào kia thật là vô duyên! Anh quay ngang gườm cảnh cáo tên phụ rể.
Cũng may tới giờ làm lễ, nếu không Phúc Minh vừa ăn nhéo của phụ dâu Cẩm Tú, vừa ăn dao găm của gã chồng có máu ghen.
Tất cả hướng mặt về vị chủ lễ. Thiếu Thời một tay ôm con, một tay ôm vợ, hạnh phúc ngẩng cao đầu.
Vị chủ lễ hỏi anh: "Anh Thiếu Thời, anh có đồng ý lấy cô Thục Uyển làm vợ, nguyện cùng cô ấy kinh qua mọi gian khổ không?"
Chờ đợi đã lâu, ngu gì không đồng ý!
"Da, con...!"
"Thiếu Thời, anh không thể đồng ý với cô ta!" Giữa buổi lễ trang nghiêm bỗng vang lên tiếng nói một người phụ nữ cắt ngang lời nói của Thiếu Thời.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Người phụ nữ trong làn váy cưới thong thả đi về phía Thiếu Thời. Thấy chồng cũ ôm kĩ cô vợ chưa cưới, cô ta cười gằng: "Em là mẹ ruột con gái anh. Người anh đồng ý cùng sướng khổ tới già chỉ có thể là em!"
Cũng may Thiếu Thời nhanh tay bịt tai Thảo My và ra hiệu cho Phúc Minh bế con bé tránh mặt. Anh đến nửa con mắt cũng không bố thí cho kẻ thừa tới phá đám, thẳng tay gọi điện cho cảnh sát địa phương.
Nhưng bố vợ đã khoát tay, ngầm bảo anh cứ để ông lo.
Chỉ thấy ông khẽ nghiêng đầu, từ hàng ghế phía sau, bước lên hai người đàn ông to cao mặc vest đen. Mỗi người cặp một bên lôi cô ta thẳng ra ngoài.
Vị khách không mời đã khuất tít cuối bãi, nơi lễ đường còn vọng tiếng nói của cô ta: "Thiếu Thời, em mới là vợ anh!"
Chuyện này đã quá xưa rồi! Vợ của anh hiện tại chỉ có thể là người con gái lặng lẽ thủy chung yêu thương bố con anh hết lòng, không một chút mảy may đòi hỏi báo đáp. Cả phần đời còn lại, anh nguyện vì cô mà từ bỏ tất cả để bù đắp.
Anh hướng mặt về vị chủ lễ, giọng trầm ấm rõ ràng: "Con đồng ý!"
"Cô Thục Uyển, cô có đồng ý lấy anh Thiếu Thời làm chồng, nguyện cùng anh ấy sướng khổ bên nhau đến hết đời không?"
"Con đồng ý!" Cô mừng còn không kịp. Nói thật to để bố cáo toàn thiên hạ biết rằng: Nam thần khoa ngoại đã thuộc về tay cô!
Đúng là gái có công chồng không phụ! Coi như cô hời to! Thục Uyển mừng chảy cả nước mắt.
"Kìa em! Chưa gì đã khóc!" Lão làm chồng dịu dàng lau nước mắt cho vợ: "Nín đi! Anh đã làm gì đâu! Phấn son tèm lem là xấu đó!"
"Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau!"
Thiếu Thời mừng mà run cả tay. Anh lồng chiếc nhẫn kim cương đỏ vào ngón áp út bên tay phải cho vợ.
Còn cô dứt khoát lồng nhanh chiếc còn lại vào ngón áp út bên tay trái cho chồng.
Xong! Còng hôn nhân đã gông! Từ giờ cô đường đường chính chính thẳng lưng ngẩng cao đầu bước vào nhà họ Thiếu! Ha ha ha...mừng mà thèm khóc ghê luôn!
"Bà xã, em lại khóc nữa rồi! Anh hứa sẽ nhẹ nhàng yêu thương em mà!"
"Ông xã, bà xã vui á!"
Vui vì cuối cùng cô cũng được cưới chồng!!!
Mà khoan! Chưa thể vui trọn vẹn khi chưa giáp mặt một người.
Một tháng trước.
Sân bay trước giờ chuyến bay quốc tế khởi hành.
Thục Yên ôm hộp đựng tro cốt của vợ trên tay, nói lời từ biệt:
"Thiếu Thời bố đi nha. Bố cảm ơn con nhiều lắm! Con không những tha thứ tội lỗi cho bố, mà còn tìm cách cứu bố thoát án!"
Thiếu Thời đứng ngược hướng, giọng anh nhàn nhạt: "Ông không cần cảm ơn tôi. Cũng không nên canh cánh điều đó trong lòng. Bởi mọi chuyện tôi làm không phải vì ông mà vì Thục Uyển. Tôi không muốn vợ tôi mồ côi. Càng không nỡ lòng thấy cảnh: vợ thiếu vắng người thân nắm tay đưa vào lễ đường.
Hôn lễ sẽ tổ chức tại quê ông để Thục Uyển khỏi lạc lõng khi cất bước theo chồng!"
Người đàn ông càng cảm động trước tấm chân tình của con rể, ông quỳ luôn trước mặt Thiếu Thời làm anh cuống quýt đỡ ông dậy.
"Đừng làm vậy, Thục Uyển biết chuyện sẽ buồn vì cho rằng tôi bất kính!
Đến giờ bay rồi, ông về nhà bình an! Hẹn gặp lại trước ngày cưới!"
Người đàn ông rưng rưng trước giờ chia xa: "Bố đi ha! Chăm sóc con gái giúp bố nhé! Bố sẽ chọn địa điểm đẹp nhất ở quê để tổ chức lễ cho hai con!"
"Cảm ơn bố!"
Tiếng gọi bố của con rể nghe chấn động tâm can. Trời Phật quả là ban phước lành cho nhà họ Thục... (7)
Trở lại lễ đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi trở về vị trí dành cho bố mẹ hai bên, ông cầm bàn tay cháu ngoại, gửi gắm: "Thảo My, mai này bảo vệ mẹ giúp ông ngoại nha!"
Con bé chớp chớp đôi mắt, vỗ ngực bảo đảm với ông ngoại: "Ông yên tâm, ai muốn bắt nạt mẹ cháu phải hỏi ý kiến cháu, kể cả bố Thời cũng không có ngoại lệ!" Con bé ưỡn ngực đá mi với bố, rồi quay sang mẹ cười tít cả mắt, hỏi thật lớn: "Cục cưng xinh đẹp của bố, con nói có đúng không?"
Thục Uyển đỏ hết cả mặt. Còn Thiếu Thời mặt dày nên cười hì hì gật đầu thay vợ. Mà kì lại, chuyện này là chuyện riêng gia đình anh. Anh có quyền cười còn tên nào kia thật là vô duyên! Anh quay ngang gườm cảnh cáo tên phụ rể.
Cũng may tới giờ làm lễ, nếu không Phúc Minh vừa ăn nhéo của phụ dâu Cẩm Tú, vừa ăn dao găm của gã chồng có máu ghen.
Tất cả hướng mặt về vị chủ lễ. Thiếu Thời một tay ôm con, một tay ôm vợ, hạnh phúc ngẩng cao đầu.
Vị chủ lễ hỏi anh: "Anh Thiếu Thời, anh có đồng ý lấy cô Thục Uyển làm vợ, nguyện cùng cô ấy kinh qua mọi gian khổ không?"
Chờ đợi đã lâu, ngu gì không đồng ý!
"Da, con...!"
"Thiếu Thời, anh không thể đồng ý với cô ta!" Giữa buổi lễ trang nghiêm bỗng vang lên tiếng nói một người phụ nữ cắt ngang lời nói của Thiếu Thời.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Người phụ nữ trong làn váy cưới thong thả đi về phía Thiếu Thời. Thấy chồng cũ ôm kĩ cô vợ chưa cưới, cô ta cười gằng: "Em là mẹ ruột con gái anh. Người anh đồng ý cùng sướng khổ tới già chỉ có thể là em!"
Cũng may Thiếu Thời nhanh tay bịt tai Thảo My và ra hiệu cho Phúc Minh bế con bé tránh mặt. Anh đến nửa con mắt cũng không bố thí cho kẻ thừa tới phá đám, thẳng tay gọi điện cho cảnh sát địa phương.
Nhưng bố vợ đã khoát tay, ngầm bảo anh cứ để ông lo.
Chỉ thấy ông khẽ nghiêng đầu, từ hàng ghế phía sau, bước lên hai người đàn ông to cao mặc vest đen. Mỗi người cặp một bên lôi cô ta thẳng ra ngoài.
Vị khách không mời đã khuất tít cuối bãi, nơi lễ đường còn vọng tiếng nói của cô ta: "Thiếu Thời, em mới là vợ anh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này đã quá xưa rồi! Vợ của anh hiện tại chỉ có thể là người con gái lặng lẽ thủy chung yêu thương bố con anh hết lòng, không một chút mảy may đòi hỏi báo đáp. Cả phần đời còn lại, anh nguyện vì cô mà từ bỏ tất cả để bù đắp.
Anh hướng mặt về vị chủ lễ, giọng trầm ấm rõ ràng: "Con đồng ý!"
"Cô Thục Uyển, cô có đồng ý lấy anh Thiếu Thời làm chồng, nguyện cùng anh ấy sướng khổ bên nhau đến hết đời không?"
"Con đồng ý!" Cô mừng còn không kịp. Nói thật to để bố cáo toàn thiên hạ biết rằng: Nam thần khoa ngoại đã thuộc về tay cô!
Đúng là gái có công chồng không phụ! Coi như cô hời to! Thục Uyển mừng chảy cả nước mắt.
"Kìa em! Chưa gì đã khóc!" Lão làm chồng dịu dàng lau nước mắt cho vợ: "Nín đi! Anh đã làm gì đâu! Phấn son tèm lem là xấu đó!"
"Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau!"
Thiếu Thời mừng mà run cả tay. Anh lồng chiếc nhẫn kim cương đỏ vào ngón áp út bên tay phải cho vợ.
Còn cô dứt khoát lồng nhanh chiếc còn lại vào ngón áp út bên tay trái cho chồng.
Xong! Còng hôn nhân đã gông! Từ giờ cô đường đường chính chính thẳng lưng ngẩng cao đầu bước vào nhà họ Thiếu! Ha ha ha...mừng mà thèm khóc ghê luôn!
"Bà xã, em lại khóc nữa rồi! Anh hứa sẽ nhẹ nhàng yêu thương em mà!"
"Ông xã, bà xã vui á!"
Vui vì cuối cùng cô cũng được cưới chồng!!!
Mà khoan! Chưa thể vui trọn vẹn khi chưa giáp mặt một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro