Chương 49
2024-09-08 16:07:21
Sau đêm ân ái mặn nồng, tình cảm vợ chồng thêm keo sơn, gắn bó. Thục Uyển bện hơi chồng, cô rúc sâu vào ngực anh. Thiếu Thời vòng tay ôm vợ, ủ kĩ trong lòng, một trời yêu thương hôn lên trán vợ: "Ngủ ngon nha bà xã!"
"Chồng ngủ ngon!" Cô thơm yết hầu gợi cảm của chồng, mỉm cười an yên chìm vào giấc ngủ muộn.
Nắng ngày mới dần vàng trên đảo nhưng trên chiếc giường tân hôn, Thiếu Thời vẫn còn ôm vợ yêu ngủ.
Trong giấc ngủ ngon đậm tình chàng ý thiếp, anh mơ hồ nghe đâu đó có giọng nói.
"Bà nội, bà rình gì đó?" Là tiếng của Phúc Minh.
"Suỵt! Hai đứa tụi con be bé cái mồm thôi. Vợ chồng Thiếu Thời mới ngủ á!"
"Mới ngủ ạ?" Cẩm Tú mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên nhìn bà nội. (2)
"Nhìn bà già này làm gì? Hai đứa tự nhìn nhau, mau tổ chức đám cưới sẽ biết vì sao ngủ muộn thôi! Giải tán! Để Thảo My mau có em!" (5)
Con bé đang lon ton đi bên ông ngoại, nghe bà cố nhắc đến mình, nó chen cái đầu nhỏ vào hỏi bà cố: "Em bé ạ?"
Bà cố xoa đầu cháu gái, cười hiền từ: "Ừ, một em bé mũm mỉm! Thế Thảo My của bà cố có thích không?"
Con bé nhảy cẫng lên, vỗ tay liên hồi: "Thích lắm chứ ạ! Con sẽ cùng em chơi búp bê!"
Tiếng reo hò của con gái hòa cùng tiếng cười vang thích thú của bốn người lớn làm Thiếu Thời tỉnh giấc. Anh khẽ nhìn vợ, rồi lại nhìn ra cửa nhíu mày.
Tiếng cười hoan hỉ mỗi lúc một rộn ràng, anh đành lén vợ yêu xuống giường.
Nhẹ nhàng mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm cái đầu già trẻ, trai gái đang hóng hớt chuyện vui chúi vào bên trong.
Thật chẳng ra làm sao!
Trên bàn ăn sáng.
"Thiếu Thời, cục cưng của nội, con đừng gườm mọi người nữa, con mau ăn sáng kẻo đói không có sức hoàn thành chỉ tiêu nhà họ Thiếu nha!"
"Bà nội con nói đúng đó Thiếu Thời, con ráng ăn hết tô cháo hàu luôn nha! Nhà họ Thục bố cũng trông cậy hết vào con." Bố Thục Uyển bê tô cháo bổ dưỡng để trước mặt con rể. (5)
Phúc Minh: "Con cũng thích cháo hàu!"
Hai người lớn trên bàn cùng nhìn về người mới đòi ăn: "Tự gọi tô khác ha! Rồi nhân cơ hội bắt được hoa cưới, hai đứa tạo luôn nhóc tỳ nhà họ Phúc!
Còn tô này để cục vàng nhà họ Thiếu sản xuất tiểu thiếu gia!"
Thảo My ngừng nhai con tôm ông ngoại vừa đút vào miệng, nó bỏ chiếc thìa xuống đĩa, cười tít mắt, vỗ tay tán dương.
Cẩm Tú đỏ mặt véo hông Phúc Minh. Anh ấy cầm tay Cẩm Tú: "Em gọi ngay cho anh hai tô!" Phúc Minh anh cũng thèm vợ, háu con lắm rồi. Ba mươi ba tuổi, thằng bạn mặt chì đã có hai vợ, hai con. Phúc mặt trời này không thể bất lực để thua kém quá xa như vậy! (3)
Kết quả.
Trên bãi biển dài, Cẩm Tú còn rượt đuổi tên thiếu gia mặt dày nhà họ Phúc vì cái tội dám cưỡng hôn cô ấy trước mặt bao người.
Trong căn chòi tình yêu.
"Bà xã, em đừng mặc bikini được không?"
Thục Uyển nhìn ông chồng mặt dày xin xỏ điều vô lí: "Tắm biển không mặc bikini?" Cô thương chồng nên nhắc anh: "Đây là nơi du lịch, anh thấy không, phụ nữ nào cũng mặc như vậy cả! Vợ anh mà diện khác đi, họ sẽ cười vào mặt chồng đấy!"
"Ối dào! Ai cười hở mười cái răng! Anh đây đếch quan tâm!" Để vợ khoe ba vòng nóng bỏng trước lũ mắt xanh, mắt háu gái, tim anh và thằng đệ anh nó gào thét! (g)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu Thời kiên quyết thay giúp vợ bộ đồ bơi kín bưng từ đầu tới chân. Anh cười an tâm khoát tay vợ ra bãi. (2
"Bố ơi, mẹ ơi! Mau xuống bơi với con gái nè!" Thảo My đang được ông ngoại tập bơi, con bé vui mừng vẫy tay gọi bố mẹ.
Tận mắt thấy cảnh này, lòng Thiếu Thời dâng lên niềm cảm kích khôn tả xiết. Trải qua I bao sóng gió của cuộc đời, buông bỏ dục vọng và lòng tà niệm, thiện căn của con người mới là điều trân quý nhất. Anh thấy mình đã quyết định đúng vì không những giữ bố cho vợ mà con tặng con gái anh một ông ngoại tốt nhất trần đời. Một mái nhà ấm áp có ông có bà, có bố có mẹ mới là điều con gái anh vui vẻ nhất.
Anh bây giờ chỉ tập trung lo vợ thôi!
Anh ôm eo dìu vợ xuống bọt sóng: "Chồng tập vợ bơi ha!"
"Nhớ cẩn thận nha Thiếu Thời!" Bà nội anh đang đắp cát biển giúp thông khí huyết gần đó ngóc đầu dặn với theo cháu nội: "Cẩn thận, đừng làm động cháu chắt của bà nha!"
Cháu chắt?
Thục Uyển nhìn bà nội rồi nhìn xuống vòng hai thon gọn của mình: "Có cháu chắt rồi á?"
Thiếu Thời thấy vẻ mặt hoang man của vợ, anh mắc cười, áp bàn tay to vào bụng vợ: "Chắc có rồi! Giống nhà họ Thiếu anh mạnh dữ lắm!"
Hai má Thục Uyển đỏ như quả cà chua chín dưới nắng mai, hai mắt long lanh nhìn chồng: "Thật không?"
Thiếu Thời giơ ngón tay cái, mỉm cười búng cái vào trán vợ: "Một trăm phần trăm!"
"Vậy em không đi bơi nữa!" Dù chưa chắc chắn lắm. Nhưng nghe chồng khẳng định như vậy, cô phải lo giữ cháu chắt cho bà cố, giữ giọt máu kết tinh tình yêu của hai vợ chồng.
Thục Uyển bon bon đi ngược trở lại.
Ông chồng nào đó dù rất thích bơi, cũng đành dẹp bỏ cơ hội bơi thỏa thích để chiều chuộng vợ.
Trái ngược với cảnh mọi người thỏa sức vẫy vùng bơi lội ngoài biển, trong căn phòng êm ái, Thiếu Thời lo nịnh vợ: "Bà xã, chúng ta làm hiệp nha!" Để chắc ăn có được nụ cười đồng ý của vợ, anh bồi thêm: "Phải tranh thủ mới mau có cục cưng ha! Cục cưng của hai ta, cục cưng của hai nhà Thiếu - Thục!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro