Chương 48.
2024-09-08 16:07:21
Gỡ đi lớp vảy, con cá hồng đúng là trắng nõn trắng nà. Anh ôm chặt lấy, gặm ngay từng chút thịt thơm ngon, mềm mại không nỡ bỏ sót một tí xíu nào. Vừa bào vừa mút vừa gầm gừ gừ hận bản thân: Món ngon bày trước mặt mấy năm. Vậy mà, chảnh chọe không thèm nhìn...để giờ như sói đói....đến cái đầu cá cũng muốn nhai.
Người làm cá trên mâm, hết ưỡn lên rồi hạ xuống theo cái miệng háu ăn và hai bàn tay nóng rẫy chạy loạn xạ khắp nơi. Mới vuốt ve bờ vai, sóng lưng. Thoát cái đã chạy tuột xuống mơn trớn, nhào nặn vòng ba. Từ đó lần mon men tới khu vườn còn chứa điều bí ẩn.
Năm ngón tay tham lam của Thiếu Thời vuốt ve từng ngọn cỏ, khẽ lần vào khai hoang hang động kì bí.
"A......" Con cá lại ưỡn lên.
Vừa hay dâng đôi đào tiên sát tầm miệng, Thiếu Thời ngoạm luôn một quả.
"Chồng à...a...!"
Anh đang say mồi. Nghe tiếng gọi của vợ cũng ừ lên một tiếng nhưng mặt vẫn miệt mài vùi sâu vào một nơi.
Mấy năm đoạn tuyệt mặn, ăn chay. Món hải sản này...Ôi, chu cha ngon lẫn nước!
Trong làn hơi nước mờ ảo, anh hấp tấp lấy khăn choàng lau tạm cho con cá, rồi vội vàng bế cá vào giường.
Đoạn đường từ phòng tắm ra giường đâu có bao xa. Vậy mà đói không chờ được nên cũng tranh thủ ăn đào.
Đến khi đặt con cá xuống chiếc giường êm, cơ thể cao lớn của anh cũng nằm đè lên con cá. Lại bào, lại liếm, lại mút từ đầu đến vây đuôi.
Mút đến khi thắng đệ anh nó giật giật đòi ăn liên tục, anh mới hãm lại cái miệng, nhường nhịn cho thằng em đã quá đói.
Anh cạ cạ thằng đệ vào khe nước nóng đã được cái miệng anh khai dòng.
Con cá chịu không nổi kích thích đùa nghịch của lão đệ lại ưỡn cao lên, ngân nga thứ âm thanh hoang dã: "A....ư..ưm...hừ...hừ...Chớt mất chồng ơi!"
"Bậy!" Anh chặn miệng vợ bằng một nụ hôn. Ánh mắt đen thui màu men tình ái: "Sướng sống thọ! Từ giờ, anh cho em hưởng đặc sủng bà Thời đến ngất ngây!" Hai chân anh quấn vào tách nhẹ hai chân vợ. Ấn nhẹ đầu thằng đệ vào cửa hang. Vợ lại rên lên a ư...bất ngờ ưỡn hông khiến thằng đệ thình lình chui tọt vào trong.
Á....á...Thục Uyển cong người, tay bấu chặt ga giường.
Hừ hừ...Thiếu Thời ráng kiềm bớt hưng phấn cúi xuống ôm vợ dụ dỗ trong hơi thở đục ngầu: "Thả lỏng đi bà xã...Như vậy sẽ không đau...
Thục Uyển hít sâu một hơi áp chế cái đau và cảm xúc mới lạ vừa vỡ bung như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, cô nỉ non: "Có thật không chồng!"
Anh hôn vợ nụ hôn thật nồng nàn, ma mị dụ hoặc: "Thật mà! Rồi em sẽ biết, không những không đau mà còn sướng lên tới trời."
Nghe anh nói vậy cô tự nhiên lại lo, cô dặn anh: "Chồng cho sướng từ từ thôi. Sướng đột ngột coi chừng hồn hai ta lại sớn sác!"
Anh bật cười. Yêu vợ chớt đi được!
"Ông xã biết rồi! Bà xã thả lỏng ha! Ông xã vào đây chịu hết nổi rồi!"
Một cú nhấn.
Một người đau đến vỡ da thịt.
Một người sung sướng tới đỉnh điểm vì đã vượt thành công bức tường ngăn vào sâu hang động.
"Bà xã à, anh chớt mất!" Sướng đến tê đầu luôn rồi!
Người ăn cá phát run. Mà con cá thì càng run.
Anh lại khom lưng ôm vợ vỗ về kiểu: "Chồng phê quá vợ! Em cũng vậy phải không? Hai má em đỏ bừng hết luôn!"
Thục Uyển chẳng biết giấu mặt vào đâu trước ánh mắt như lửa của chồng. Cô vòng tay ôm cổ anh, kéo thấp anh xuống, vùi khuôn mặt đỏ màu ái ân vào sâu trong hõm vai chồng, nén xấu hổ cho anh lời khen: "Chồng làm tốt lắm! Vợ phê lắm a!"
Anh cười hài lòng: "Từ giờ sẽ x6 phê!"
Lời chồng cô nói chưa bao giờ sai nha!
Sau câu nói của anh, Thục Uyển thật sự nếm trải từng cung bậc cảm xúc chuyện ái ân vợ chồng. Mà Thiếu Thời cũng hồi sinh mạnh mẽ khí thế của đàn ông.
Theo từng cử động, nhấp vào kéo ra của thằng đệ, hai vợ chồng như thấy mình bay bay lơ lửng mấy tầng không. Trước mắt cô và anh là đại dương bao la tươi đẹp.Từng con sóng nhấp nhô, xô vào mạn thuyền. Sóng xô tới đâu, cảm xúc thăng hoa dạt dào tới đó.
Trập trùng ngoài khơi lượn chơi đã đủ, sóng thấy nhớ bờ rồi. Nó cần thêm một chút gió.
Gió lập tức thổi lên. Cuốn ngàn con sóng nhỏ đua nhau xô nhanh vào bờ ôm hôn bãi cát.
Anh ôm em. Em ôm anh. Để mặc thằng đệ còn mãi lưu luyến với bạn tình của nó.
"Thục Uyển, anh yêu em! Yêu em rất nhiều!" Thiếu Thời hôn lên môi vợ. Áp mặt mình vào vai, vào ngực vợ nhẹ nhàng hôn đi những giọt mồ hôi vì chiều chồng. Chưa bao giờ anh biết mùi mồ hôi vợ lại đậm tình đến thế! Anh chợt nhận ra, mình nghiện mùi vợ. Một mai nếu cách xa một giây, một khắc chắc anh nhớ đến điên mất thôi! Anh phải mua gấp keo 502 mới được!
Đợi cảm xúc thăng hoa vơi dần, anh nhẹ nhàng dướn người thu hồi thẳng đệ.
Vệt đỏ thấm ga giường trắng làm tim anh muốn nhảy vọt lên cổ họng. Anh mân mê cô bé đã cho anh niềm kiêu hãnh của kẻ làm chồng, rồi từ từ đặt vào đó những nụ hôn đậm tình.
Khiến sóng vừa mới đổ bãi có nguy cơ thèm khát vươn khơi.
Ngày tân hôn kéo sang đêm tân hôn...Kéo dài...triền miên không dứt...
Người làm cá trên mâm, hết ưỡn lên rồi hạ xuống theo cái miệng háu ăn và hai bàn tay nóng rẫy chạy loạn xạ khắp nơi. Mới vuốt ve bờ vai, sóng lưng. Thoát cái đã chạy tuột xuống mơn trớn, nhào nặn vòng ba. Từ đó lần mon men tới khu vườn còn chứa điều bí ẩn.
Năm ngón tay tham lam của Thiếu Thời vuốt ve từng ngọn cỏ, khẽ lần vào khai hoang hang động kì bí.
"A......" Con cá lại ưỡn lên.
Vừa hay dâng đôi đào tiên sát tầm miệng, Thiếu Thời ngoạm luôn một quả.
"Chồng à...a...!"
Anh đang say mồi. Nghe tiếng gọi của vợ cũng ừ lên một tiếng nhưng mặt vẫn miệt mài vùi sâu vào một nơi.
Mấy năm đoạn tuyệt mặn, ăn chay. Món hải sản này...Ôi, chu cha ngon lẫn nước!
Trong làn hơi nước mờ ảo, anh hấp tấp lấy khăn choàng lau tạm cho con cá, rồi vội vàng bế cá vào giường.
Đoạn đường từ phòng tắm ra giường đâu có bao xa. Vậy mà đói không chờ được nên cũng tranh thủ ăn đào.
Đến khi đặt con cá xuống chiếc giường êm, cơ thể cao lớn của anh cũng nằm đè lên con cá. Lại bào, lại liếm, lại mút từ đầu đến vây đuôi.
Mút đến khi thắng đệ anh nó giật giật đòi ăn liên tục, anh mới hãm lại cái miệng, nhường nhịn cho thằng em đã quá đói.
Anh cạ cạ thằng đệ vào khe nước nóng đã được cái miệng anh khai dòng.
Con cá chịu không nổi kích thích đùa nghịch của lão đệ lại ưỡn cao lên, ngân nga thứ âm thanh hoang dã: "A....ư..ưm...hừ...hừ...Chớt mất chồng ơi!"
"Bậy!" Anh chặn miệng vợ bằng một nụ hôn. Ánh mắt đen thui màu men tình ái: "Sướng sống thọ! Từ giờ, anh cho em hưởng đặc sủng bà Thời đến ngất ngây!" Hai chân anh quấn vào tách nhẹ hai chân vợ. Ấn nhẹ đầu thằng đệ vào cửa hang. Vợ lại rên lên a ư...bất ngờ ưỡn hông khiến thằng đệ thình lình chui tọt vào trong.
Á....á...Thục Uyển cong người, tay bấu chặt ga giường.
Hừ hừ...Thiếu Thời ráng kiềm bớt hưng phấn cúi xuống ôm vợ dụ dỗ trong hơi thở đục ngầu: "Thả lỏng đi bà xã...Như vậy sẽ không đau...
Thục Uyển hít sâu một hơi áp chế cái đau và cảm xúc mới lạ vừa vỡ bung như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, cô nỉ non: "Có thật không chồng!"
Anh hôn vợ nụ hôn thật nồng nàn, ma mị dụ hoặc: "Thật mà! Rồi em sẽ biết, không những không đau mà còn sướng lên tới trời."
Nghe anh nói vậy cô tự nhiên lại lo, cô dặn anh: "Chồng cho sướng từ từ thôi. Sướng đột ngột coi chừng hồn hai ta lại sớn sác!"
Anh bật cười. Yêu vợ chớt đi được!
"Ông xã biết rồi! Bà xã thả lỏng ha! Ông xã vào đây chịu hết nổi rồi!"
Một cú nhấn.
Một người đau đến vỡ da thịt.
Một người sung sướng tới đỉnh điểm vì đã vượt thành công bức tường ngăn vào sâu hang động.
"Bà xã à, anh chớt mất!" Sướng đến tê đầu luôn rồi!
Người ăn cá phát run. Mà con cá thì càng run.
Anh lại khom lưng ôm vợ vỗ về kiểu: "Chồng phê quá vợ! Em cũng vậy phải không? Hai má em đỏ bừng hết luôn!"
Thục Uyển chẳng biết giấu mặt vào đâu trước ánh mắt như lửa của chồng. Cô vòng tay ôm cổ anh, kéo thấp anh xuống, vùi khuôn mặt đỏ màu ái ân vào sâu trong hõm vai chồng, nén xấu hổ cho anh lời khen: "Chồng làm tốt lắm! Vợ phê lắm a!"
Anh cười hài lòng: "Từ giờ sẽ x6 phê!"
Lời chồng cô nói chưa bao giờ sai nha!
Sau câu nói của anh, Thục Uyển thật sự nếm trải từng cung bậc cảm xúc chuyện ái ân vợ chồng. Mà Thiếu Thời cũng hồi sinh mạnh mẽ khí thế của đàn ông.
Theo từng cử động, nhấp vào kéo ra của thằng đệ, hai vợ chồng như thấy mình bay bay lơ lửng mấy tầng không. Trước mắt cô và anh là đại dương bao la tươi đẹp.Từng con sóng nhấp nhô, xô vào mạn thuyền. Sóng xô tới đâu, cảm xúc thăng hoa dạt dào tới đó.
Trập trùng ngoài khơi lượn chơi đã đủ, sóng thấy nhớ bờ rồi. Nó cần thêm một chút gió.
Gió lập tức thổi lên. Cuốn ngàn con sóng nhỏ đua nhau xô nhanh vào bờ ôm hôn bãi cát.
Anh ôm em. Em ôm anh. Để mặc thằng đệ còn mãi lưu luyến với bạn tình của nó.
"Thục Uyển, anh yêu em! Yêu em rất nhiều!" Thiếu Thời hôn lên môi vợ. Áp mặt mình vào vai, vào ngực vợ nhẹ nhàng hôn đi những giọt mồ hôi vì chiều chồng. Chưa bao giờ anh biết mùi mồ hôi vợ lại đậm tình đến thế! Anh chợt nhận ra, mình nghiện mùi vợ. Một mai nếu cách xa một giây, một khắc chắc anh nhớ đến điên mất thôi! Anh phải mua gấp keo 502 mới được!
Đợi cảm xúc thăng hoa vơi dần, anh nhẹ nhàng dướn người thu hồi thẳng đệ.
Vệt đỏ thấm ga giường trắng làm tim anh muốn nhảy vọt lên cổ họng. Anh mân mê cô bé đã cho anh niềm kiêu hãnh của kẻ làm chồng, rồi từ từ đặt vào đó những nụ hôn đậm tình.
Khiến sóng vừa mới đổ bãi có nguy cơ thèm khát vươn khơi.
Ngày tân hôn kéo sang đêm tân hôn...Kéo dài...triền miên không dứt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro