[70] Cha Mẹ Trọng Nam Khinh Nữ, Mỹ Nhân Mềm Mại Liền Ôm Đùi Quân Nhân Soái Khí
A
2025-01-05 13:59:17
Sau giờ nghỉ trưa, quay lại nhà máy cán thép, Lâm Tương tìm chị Lý ở xưởng.
Hôm qua vừa bắt quả tang Tôn Diệu Tổ, con trai giám đốc nhà máy. Chị Lý đến giờ vẫn đang hào hứng chỉ trích gã sở khanh to gan này.
Phải công nhận, thời này phụ nữ đúng là không kém cạnh đàn ông, thậm chí mắng con trai giám đốc cũng chẳng sợ. Nhà máy là việc làm ổn định, lại đề cao tự do dân chủ. Ngay cả khi giám đốc sai, những công nhân có thâm niên vẫn dám chỉ trích. Hoàn toàn khác hẳn với thời sau, khi bị các ông chủ tư bản bóc lột, nhân viên chỉ biết chịu đựng, ôm lấy nỗi lo khoản nợ nhà xe mà chẳng dám hé răng.
Lâm Tương nghe lỏm được rằng Tôn Diệu Tổ bị bố mình xử lý công khai, phạt nửa năm lương, đình chỉ công tác và kiểm điểm nội bộ.
Hình phạt này nhìn thì nặng, nhưng với Lâm Tương, cô thấy vẫn chưa đủ. Giá mà có thể giải quyết gọn gàng anh ta thì tốt hơn.
Dựa theo những gì cô nhớ từ cốt truyện, Tôn Diệu Tổ là một kẻ tai họa. Sau khi kết hôn với thân thể này, anh ta bạo hành gia đình, vẫn ngoại tình bên ngoài, còn lợi dụng quyền thế để cưỡng ép phụ nữ. Đúng là một tên cặn bã.
Dù chỉ nhớ vài đoạn ngắn về cốt truyện, Lâm Tương mơ hồ nhận ra rằng sau khi thân thể này bị anh ta bạo hành đến chết, nhà họ Tôn vẫn tiếp tục hô mưa gọi gió. Mãi đến cuối thập niên 90, làn sóng sa thải toàn quốc ập đến, các nhà máy quốc doanh từng được xem là "bát cơm sắt" lần lượt phá sản. Nhà máy cán thép ở Tây Phong cũng dần xuống dốc, nhà họ Tôn mới rơi vào cảnh sa sút.
Còn Tôn Diệu Tổ, cả đời chưa từng làm chuyện tốt, trong nhà máy cũng gây ra không ít chuyện xấu...
Vào đầu tháng Tám, thành phố Tây Phong bước vào những ngày oi bức nhất. Trong xưởng làm việc nóng như lò nung, Lâm Tương vừa làm vừa nghĩ cách xử lý chuyện của Tôn Diệu Tổ. Đến lúc hết ca, đồng nghiệp đến thay, cô vội cởi bộ đồng phục lao động, rồi ghé mua một chai nước ngọt Bắc Băng Dương ở cổng xưởng. Nước cam mát lạnh trong chai thủy tinh trong suốt, vừa nhìn đã thấy sảng khoái, đúng là món giải nhiệt lý tưởng cho ngày hè.
Nhấm nháp từng ngụm nước ngọt, Lâm Tương thong thả bước dưới bóng cây đa ven đường. Những tia nắng vàng len lỏi qua kẽ lá, ánh sáng như những vệt vàng nhảy múa trên vai, cánh tay và gương mặt cô.
Những công nhân tan ca lần lượt đạp xe đi ngang qua, bóng áo công nhân xanh thẫm lướt qua mặt đường nhựa đen bóng. Trên tường, các dòng khẩu hiệu đỏ chói mang đậm dấu ấn thời đại thu hút ánh mắt của Lâm Tương.
[Nông nghiệp học Đại Trại, công nghiệp học Đại Khánh]
[Bắt cách mạng, thúc đẩy sản xuất]
[Đả đảo đế quốc Mỹ]
[Đả đảo Liên Xô xét lại]
[Đoàn kết là sức mạnh]
Mải nhìn ngắm, bước chân cô dừng lại khi phát hiện một bóng người quen thuộc đầy khó chịu gần cổng khu tập thể gia đình công nhân.
Hóa ra là Tôn Diệu Tổ, người hôm qua vừa bị bắt vì trộm nhìn vào phòng tắm nữ và bị nữ công nhân áp giải đến phòng bảo vệ. Vậy mà giờ đã được thả ra, đứng tựa tường gần cổng, mặt mày bầm tím, nhưng vẫn vênh váo ngó ngang ngó dọc. Thấy Lâm Tương, anh ta sáng mắt lên, liền chạy tới, trên tay còn cầm hai tấm vé xem phim.
"Tương Tương, đi xem phim với tôi nhé.” Tôn Diệu Tổ nói, như thể không hề có chuyện gì xảy ra hôm qua.
Lâm Tương cười lạnh, chẳng buồn khách sáo: "Tôn Diệu Tổ, anh vừa mới bị bắt vì nhìn lén phòng tắm nữ mà giờ đã ra rồi? Làm con trai của giám đốc đúng là sướng thật nhỉ.”
Tôn Diệu Tổ chẳng hề nhận ra ý chế nhạo trong lời nói của cô, ngược lại còn đắc ý: "Tương Tương, cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý theo tôi, sau này ở nhà máy sẽ chẳng ai dám đụng tới cô. Ngày nào cũng được ăn ngon uống sướng.”
Lâm Tương khẽ nhếch môi cười khẩy, nhưng không muốn phí thời gian ở đây trước mặt người qua kẻ lại: "Tôi không có phúc hưởng thụ như thế. Anh đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không lấy anh đâu.”
Hôm qua vừa bắt quả tang Tôn Diệu Tổ, con trai giám đốc nhà máy. Chị Lý đến giờ vẫn đang hào hứng chỉ trích gã sở khanh to gan này.
Phải công nhận, thời này phụ nữ đúng là không kém cạnh đàn ông, thậm chí mắng con trai giám đốc cũng chẳng sợ. Nhà máy là việc làm ổn định, lại đề cao tự do dân chủ. Ngay cả khi giám đốc sai, những công nhân có thâm niên vẫn dám chỉ trích. Hoàn toàn khác hẳn với thời sau, khi bị các ông chủ tư bản bóc lột, nhân viên chỉ biết chịu đựng, ôm lấy nỗi lo khoản nợ nhà xe mà chẳng dám hé răng.
Lâm Tương nghe lỏm được rằng Tôn Diệu Tổ bị bố mình xử lý công khai, phạt nửa năm lương, đình chỉ công tác và kiểm điểm nội bộ.
Hình phạt này nhìn thì nặng, nhưng với Lâm Tương, cô thấy vẫn chưa đủ. Giá mà có thể giải quyết gọn gàng anh ta thì tốt hơn.
Dựa theo những gì cô nhớ từ cốt truyện, Tôn Diệu Tổ là một kẻ tai họa. Sau khi kết hôn với thân thể này, anh ta bạo hành gia đình, vẫn ngoại tình bên ngoài, còn lợi dụng quyền thế để cưỡng ép phụ nữ. Đúng là một tên cặn bã.
Dù chỉ nhớ vài đoạn ngắn về cốt truyện, Lâm Tương mơ hồ nhận ra rằng sau khi thân thể này bị anh ta bạo hành đến chết, nhà họ Tôn vẫn tiếp tục hô mưa gọi gió. Mãi đến cuối thập niên 90, làn sóng sa thải toàn quốc ập đến, các nhà máy quốc doanh từng được xem là "bát cơm sắt" lần lượt phá sản. Nhà máy cán thép ở Tây Phong cũng dần xuống dốc, nhà họ Tôn mới rơi vào cảnh sa sút.
Còn Tôn Diệu Tổ, cả đời chưa từng làm chuyện tốt, trong nhà máy cũng gây ra không ít chuyện xấu...
Vào đầu tháng Tám, thành phố Tây Phong bước vào những ngày oi bức nhất. Trong xưởng làm việc nóng như lò nung, Lâm Tương vừa làm vừa nghĩ cách xử lý chuyện của Tôn Diệu Tổ. Đến lúc hết ca, đồng nghiệp đến thay, cô vội cởi bộ đồng phục lao động, rồi ghé mua một chai nước ngọt Bắc Băng Dương ở cổng xưởng. Nước cam mát lạnh trong chai thủy tinh trong suốt, vừa nhìn đã thấy sảng khoái, đúng là món giải nhiệt lý tưởng cho ngày hè.
Nhấm nháp từng ngụm nước ngọt, Lâm Tương thong thả bước dưới bóng cây đa ven đường. Những tia nắng vàng len lỏi qua kẽ lá, ánh sáng như những vệt vàng nhảy múa trên vai, cánh tay và gương mặt cô.
Những công nhân tan ca lần lượt đạp xe đi ngang qua, bóng áo công nhân xanh thẫm lướt qua mặt đường nhựa đen bóng. Trên tường, các dòng khẩu hiệu đỏ chói mang đậm dấu ấn thời đại thu hút ánh mắt của Lâm Tương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nông nghiệp học Đại Trại, công nghiệp học Đại Khánh]
[Bắt cách mạng, thúc đẩy sản xuất]
[Đả đảo đế quốc Mỹ]
[Đả đảo Liên Xô xét lại]
[Đoàn kết là sức mạnh]
Mải nhìn ngắm, bước chân cô dừng lại khi phát hiện một bóng người quen thuộc đầy khó chịu gần cổng khu tập thể gia đình công nhân.
Hóa ra là Tôn Diệu Tổ, người hôm qua vừa bị bắt vì trộm nhìn vào phòng tắm nữ và bị nữ công nhân áp giải đến phòng bảo vệ. Vậy mà giờ đã được thả ra, đứng tựa tường gần cổng, mặt mày bầm tím, nhưng vẫn vênh váo ngó ngang ngó dọc. Thấy Lâm Tương, anh ta sáng mắt lên, liền chạy tới, trên tay còn cầm hai tấm vé xem phim.
"Tương Tương, đi xem phim với tôi nhé.” Tôn Diệu Tổ nói, như thể không hề có chuyện gì xảy ra hôm qua.
Lâm Tương cười lạnh, chẳng buồn khách sáo: "Tôn Diệu Tổ, anh vừa mới bị bắt vì nhìn lén phòng tắm nữ mà giờ đã ra rồi? Làm con trai của giám đốc đúng là sướng thật nhỉ.”
Tôn Diệu Tổ chẳng hề nhận ra ý chế nhạo trong lời nói của cô, ngược lại còn đắc ý: "Tương Tương, cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý theo tôi, sau này ở nhà máy sẽ chẳng ai dám đụng tới cô. Ngày nào cũng được ăn ngon uống sướng.”
Lâm Tương khẽ nhếch môi cười khẩy, nhưng không muốn phí thời gian ở đây trước mặt người qua kẻ lại: "Tôi không có phúc hưởng thụ như thế. Anh đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không lấy anh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro