[70] Cha Mẹ Trọng Nam Khinh Nữ, Mỹ Nhân Mềm Mại Liền Ôm Đùi Quân Nhân Soái Khí
A
2025-01-05 13:59:17
"Chưa chắc nhé.” Tôn Diệu Tổ nhìn cô chằm chằm. Trước kia, Lâm Tương là cô gái yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng bây giờ, nét kiêu ngạo trong ánh mắt cô càng khiến anh ta kích động.
Ánh mắt anh ta dần trở nên thô lỗ, hệt như con sói nhìn thấy con mồi, không thèm che giấu ý đồ xấu xa. Anh ta tiến thêm một bước, giọng đầy đe dọa: "Tôi nói cho cô biết, tiền sính lễ tôi chuẩn bị sẵn rồi, cô nghĩ mình trốn được à?”
Nguyên bản Lâm Tương đã bị bố ruột và mẹ kế lừa gả cho anh ta, nhưng hiện tại, cô không dễ bị thao túng như trước. Lời Tôn Diệu Tổ cũng hé lộ rằng bố mẹ cô đã ngấm ngầm đạt thỏa thuận với anh ta.
Lâm Tương đứng thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác: "Bây giờ là xã hội mới, anh nghĩ bố tôi với mẹ kế có thể ép tôi lấy anh sao?”
"Ha!” Tôn Diệu Tổ bật cười lạnh lùng: "Cô là công nhân của nhà máy cán thép, mà nhà máy thì do bố tôi làm chủ. Dù cô có nghỉ việc, cô vẫn là người của Tây Phong. Trốn đi đâu tôi cũng tìm được. Tương Tương, tôi thật lòng thích cô, mấy đứa con gái ngoài kia tôi còn chẳng muốn cưới, chỉ muốn cưới cô thôi. Cô ngoan ngoãn chuẩn bị làm vợ tôi đi, đừng để tôi phải dùng cách mạnh tay... Lúc đó, sự đã rồi, xem cô còn lựa chọn nào khác?”
Anh ta tự tin rằng Lâm Tương không thể thoát khỏi Tây Phong, đặc biệt là với hai người bố mẹ đang trông cậy vào công việc và tiền bạc từ anh ta. Nếu cô dám phản kháng, anh ta không ngại dùng cách cưỡng ép.
Lâm Tương nhìn anh ta quay đi, lòng như trĩu nặng bởi những mưu mô xung quanh. Nhưng cô không phải Lâm Tương ngày xưa. Cô nắm rõ diễn biến sau này và bỗng nhớ ra một chi tiết có thể chấm dứt phiền toái này. Cô mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm.
====
Vừa bước vào nhà, Lâm Tương lập tức bị Khưu Ái Anh để mắt tới.
Dạo gần đây, Lâm Tương như bảo vật trong mắt Khưu Ái Anh, số lần bị sai làm việc vặt cũng giảm hẳn. Lần này thấy cô về, bà ta liền hồ hởi ra đón.
"Tương Tương, về rồi à? Mau vào phòng nghỉ đi, trời nóng thế này. Sở Sở, nước đun sôi để nguội cho em gái đâu?”
Lâm Sở Sở không mấy vui vẻ, miễn cưỡng đưa một chiếc cốc sắt tráng men ra. Lâm Tương chẳng mấy bận tâm, vì dù sao người chịu ấm ức cũng không phải cô.
Hành lang tràn ngập khói bếp, tiếng chảo va vào nồi kêu leng keng không dứt. Giữa khung cảnh đó, Khưu Ái Anh lên tiếng.
"Tương Tương, báo cho con một tin tốt. Nhà Tôn Diệu Tổ đã bàn bạc xong, quyết định cưới con vào nhà. Đúng là phúc lớn đấy con.”
Lâm Quang Minh cũng tán thành: "Đi lao động ở nông thôn vừa mệt vừa khổ, con bé như con sao chịu nổi. Được gả vào nhà giám đốc thì tốt quá rồi.”
Ông ta rõ ràng, nếu không nhờ gương mặt này của cô con gái với người vợ trước, làm sao lọt được vào mắt xanh của con trai giám đốc.
"Nhưng anh ta từng rình phụ nữ tắm mà, ai dám lấy một người như vậy?” Lâm Tương làm ra vẻ sợ hãi, khẽ nói.
Lâm Quang Minh nghẹn lời, chỉ thấy con gái mình thật ngốc: "Đó đâu phải chuyện gì to tát! Con lấy về, dạy dỗ cậu ta cho đàng hoàng là được.”
Hôm nay, Tôn Diệu Tổ còn tìm tới ông ta và vợ, hứa rằng chỉ cần Lâm Tương đồng ý cưới, anh ta sẽ giúp ông ta lên một bậc trong kỳ đánh giá nhân viên năm sau.
Lâm Quang Minh đã kẹt ở bậc ba công nhân suốt mấy năm nay. Nếu có thể lên bậc bốn, lương thưởng và phúc lợi tăng không ít, mà địa vị trong nhà máy cũng nhỉnh hơn.
Chưa kể, Tôn Diệu Tổ còn hứa sẽ giúp cậu em vợ, để sau này Lâm Kiến Tân cũng có cơ hội thăng tiến trong nhà máy.
Là chủ gia đình, Lâm Quang Minh càng nghĩ càng thấy hài lòng, lập tức quyết định: "Được rồi, hôn nhân là chuyện bố mẹ sắp đặt, con cứ nghe theo đi. Bố với mẹ đã chọn cho con rồi. Ba ngày nữa làm giấy đăng ký kết hôn với Tôn Diệu Tổ, nhà họ Tôn sẽ đặt tiệc ở nhà hàng quốc doanh, tổ chức thật linh đình.”
Ánh mắt anh ta dần trở nên thô lỗ, hệt như con sói nhìn thấy con mồi, không thèm che giấu ý đồ xấu xa. Anh ta tiến thêm một bước, giọng đầy đe dọa: "Tôi nói cho cô biết, tiền sính lễ tôi chuẩn bị sẵn rồi, cô nghĩ mình trốn được à?”
Nguyên bản Lâm Tương đã bị bố ruột và mẹ kế lừa gả cho anh ta, nhưng hiện tại, cô không dễ bị thao túng như trước. Lời Tôn Diệu Tổ cũng hé lộ rằng bố mẹ cô đã ngấm ngầm đạt thỏa thuận với anh ta.
Lâm Tương đứng thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác: "Bây giờ là xã hội mới, anh nghĩ bố tôi với mẹ kế có thể ép tôi lấy anh sao?”
"Ha!” Tôn Diệu Tổ bật cười lạnh lùng: "Cô là công nhân của nhà máy cán thép, mà nhà máy thì do bố tôi làm chủ. Dù cô có nghỉ việc, cô vẫn là người của Tây Phong. Trốn đi đâu tôi cũng tìm được. Tương Tương, tôi thật lòng thích cô, mấy đứa con gái ngoài kia tôi còn chẳng muốn cưới, chỉ muốn cưới cô thôi. Cô ngoan ngoãn chuẩn bị làm vợ tôi đi, đừng để tôi phải dùng cách mạnh tay... Lúc đó, sự đã rồi, xem cô còn lựa chọn nào khác?”
Anh ta tự tin rằng Lâm Tương không thể thoát khỏi Tây Phong, đặc biệt là với hai người bố mẹ đang trông cậy vào công việc và tiền bạc từ anh ta. Nếu cô dám phản kháng, anh ta không ngại dùng cách cưỡng ép.
Lâm Tương nhìn anh ta quay đi, lòng như trĩu nặng bởi những mưu mô xung quanh. Nhưng cô không phải Lâm Tương ngày xưa. Cô nắm rõ diễn biến sau này và bỗng nhớ ra một chi tiết có thể chấm dứt phiền toái này. Cô mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm.
====
Vừa bước vào nhà, Lâm Tương lập tức bị Khưu Ái Anh để mắt tới.
Dạo gần đây, Lâm Tương như bảo vật trong mắt Khưu Ái Anh, số lần bị sai làm việc vặt cũng giảm hẳn. Lần này thấy cô về, bà ta liền hồ hởi ra đón.
"Tương Tương, về rồi à? Mau vào phòng nghỉ đi, trời nóng thế này. Sở Sở, nước đun sôi để nguội cho em gái đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Sở Sở không mấy vui vẻ, miễn cưỡng đưa một chiếc cốc sắt tráng men ra. Lâm Tương chẳng mấy bận tâm, vì dù sao người chịu ấm ức cũng không phải cô.
Hành lang tràn ngập khói bếp, tiếng chảo va vào nồi kêu leng keng không dứt. Giữa khung cảnh đó, Khưu Ái Anh lên tiếng.
"Tương Tương, báo cho con một tin tốt. Nhà Tôn Diệu Tổ đã bàn bạc xong, quyết định cưới con vào nhà. Đúng là phúc lớn đấy con.”
Lâm Quang Minh cũng tán thành: "Đi lao động ở nông thôn vừa mệt vừa khổ, con bé như con sao chịu nổi. Được gả vào nhà giám đốc thì tốt quá rồi.”
Ông ta rõ ràng, nếu không nhờ gương mặt này của cô con gái với người vợ trước, làm sao lọt được vào mắt xanh của con trai giám đốc.
"Nhưng anh ta từng rình phụ nữ tắm mà, ai dám lấy một người như vậy?” Lâm Tương làm ra vẻ sợ hãi, khẽ nói.
Lâm Quang Minh nghẹn lời, chỉ thấy con gái mình thật ngốc: "Đó đâu phải chuyện gì to tát! Con lấy về, dạy dỗ cậu ta cho đàng hoàng là được.”
Hôm nay, Tôn Diệu Tổ còn tìm tới ông ta và vợ, hứa rằng chỉ cần Lâm Tương đồng ý cưới, anh ta sẽ giúp ông ta lên một bậc trong kỳ đánh giá nhân viên năm sau.
Lâm Quang Minh đã kẹt ở bậc ba công nhân suốt mấy năm nay. Nếu có thể lên bậc bốn, lương thưởng và phúc lợi tăng không ít, mà địa vị trong nhà máy cũng nhỉnh hơn.
Chưa kể, Tôn Diệu Tổ còn hứa sẽ giúp cậu em vợ, để sau này Lâm Kiến Tân cũng có cơ hội thăng tiến trong nhà máy.
Là chủ gia đình, Lâm Quang Minh càng nghĩ càng thấy hài lòng, lập tức quyết định: "Được rồi, hôn nhân là chuyện bố mẹ sắp đặt, con cứ nghe theo đi. Bố với mẹ đã chọn cho con rồi. Ba ngày nữa làm giấy đăng ký kết hôn với Tôn Diệu Tổ, nhà họ Tôn sẽ đặt tiệc ở nhà hàng quốc doanh, tổ chức thật linh đình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro