[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 44
Cơ Giáp Muội Chỉ
2024-09-13 01:15:25
Noãn Noãn vẫn chưa biết tâm lý thờ ơ của hai mẹ con đối với nhau, vui vẻ đi ra khỏi phòng, thấy đứa trẻ bên ngoài đang quét sân trong gió lạnh, vẫy tay gọi cậu vào:
"Đêm hôm khuya khoắt làm gì vậy, trời tối đen như mực thì nhìn thấy gì vào ngay đi, không lạnh chết em à.”
Ôn Lương nhỏ bé lập tức ôm lấy cây chổi lớn, cong mắt chạy loạng choạng về phía cô, hạ giọng, đến trước mặt cô, mới phát ra tiếng thở:
"Chị!"
"Làm trộm à, nói to lên nào.”
Ôn Lương nhỏ bé nhìn xung quanh, mím môi, không dám nói.
Noãn Noãn nhận lấy cây chổi lớn đặt sang một bên, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của đứa trẻ, lạnh như băng….
Quần áo trên người tuy đã rất cũ, còn vá vài miếng nhưng có thể nhìn ra từ vẻ ngoài hơi hoa văn đó, đây là quần áo thời thơ ấu của nguyên chủ.
Rất mỏng, bông bên trong cũng đã được bà nội Ôn lấy ra nhét vào quần áo mới hoặc chăn.
"Ha~"
Noãn Noãn nâng niu hai bàn tay nhỏ, cúi đầu thở ra vài hơi nóng, xoa một lúc, ngẩng đầu lên, thấy đứa trẻ nhìn mình, mắt không chớp.
"Nhìn gì vậy.”
Đứa trẻ cúi đầu, giống như một con ốc sên chậm rãi chui vào lòng cô.
Noãn Noãn véo véo cánh tay cậu em nhà mình, gầy chỉ còn da bọc xương.
Nhìn lại móng vuốt của mình, béo còn có thể nhìn thấy nếp thịt, đều là con của cùng một nhà, chỉ có cách mấy tuổi thôi, thật khó có thể không áy náy trong lòng.
Đang lén lút lập thực đơn định vỗ béo đứa em của mình thì Noãn Noãn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về một hướng nào đó ngoài cổng.
Ôn Lương nhỏ bé nhận ra sự khác thường của chị gái, ngẩng đầu nhìn cô, định hỏi.
"Suỵt~"
Noãn Noãn đưa một ngón tay trỏ ấn lên môi đứa trẻ, hạ giọng:
"Đừng nói, để chị đi xem.”
Cô có thể cảm nhận được, bên ngoài tường nhà cô, có hơi thở của sự sống, không phải thực vật, cũng không phải động vật, mà là con người.
Vùng nông thôn rộng lớn, có nhà hàng xóm chỉ cách nhau một bức tường, còn có rất nhiều nhà tuy nói là hàng xóm nhưng thực ra hai nhà cách nhau mười mấy hai mươi mét, nhà họ Ôn và nhà hàng xóm khác thuộc loại sau.
Mà bây giờ, có người đứng ngoài tường nhà họ Ôn, từ khi cô phát hiện đến giờ, đã đứng im bất động mấy phút.
Noãn Noãn nheo mắt, lặng lẽ đi đến gốc tường.
Dưới màn đêm, những dây leo trên tay như những con rắn nhỏ trong đêm tối, mềm mại bám vào tường, từ từ trèo lên, khi sắp trèo lên đỉnh tường, hơi thở của sự sống đó đã chuyển động, không biết có phải đã nghe thấy động tĩnh gì không, hay là đã đứng đủ rồi muốn về nhà, nhanh chóng rời đi.
Dây leo tăng tốc, thò ra một đoạn nhìn ra bên ngoài, thông tin thị giác được truyền vào não Noãn Noãn, chỉ kịp nhìn thấy nửa bóng lưng nhỏ bé đang rời đi ở góc tường.
Nhìn chiều cao đó, hẳn là một người đàn ông trưởng thành cao lớn.
Noãn Noãn động đậy ngón tay, dị năng đã tiêu hao hôm nay đã đầy lại, đang định sử dụng dị năng thúc đẩy cây cối xung quanh thì trong nhà truyền đến tiếng Ôn Thu Vũ gọi cô.
Dị năng sắp thò ra từ từ thu lại, theo đó thu lại còn có 'Phỉ Thúy' đã được bện lại thành vòng tay tám sợi.
Không sao, ngày sau còn dài.
... Lần trở về này, Ôn Thu Vũ cũng đã mua thịt, dù sao hôm nay là ngày đặc biệt, Ôn Thu Vũ lại muốn bồi bổ cơ thể cho bố mẹ đã vất vả hơn một tháng, dùng một số phiếu vải và phiếu đường do nhà máy phát để đổi phiếu thịt.
"Đêm hôm khuya khoắt làm gì vậy, trời tối đen như mực thì nhìn thấy gì vào ngay đi, không lạnh chết em à.”
Ôn Lương nhỏ bé lập tức ôm lấy cây chổi lớn, cong mắt chạy loạng choạng về phía cô, hạ giọng, đến trước mặt cô, mới phát ra tiếng thở:
"Chị!"
"Làm trộm à, nói to lên nào.”
Ôn Lương nhỏ bé nhìn xung quanh, mím môi, không dám nói.
Noãn Noãn nhận lấy cây chổi lớn đặt sang một bên, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của đứa trẻ, lạnh như băng….
Quần áo trên người tuy đã rất cũ, còn vá vài miếng nhưng có thể nhìn ra từ vẻ ngoài hơi hoa văn đó, đây là quần áo thời thơ ấu của nguyên chủ.
Rất mỏng, bông bên trong cũng đã được bà nội Ôn lấy ra nhét vào quần áo mới hoặc chăn.
"Ha~"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Noãn Noãn nâng niu hai bàn tay nhỏ, cúi đầu thở ra vài hơi nóng, xoa một lúc, ngẩng đầu lên, thấy đứa trẻ nhìn mình, mắt không chớp.
"Nhìn gì vậy.”
Đứa trẻ cúi đầu, giống như một con ốc sên chậm rãi chui vào lòng cô.
Noãn Noãn véo véo cánh tay cậu em nhà mình, gầy chỉ còn da bọc xương.
Nhìn lại móng vuốt của mình, béo còn có thể nhìn thấy nếp thịt, đều là con của cùng một nhà, chỉ có cách mấy tuổi thôi, thật khó có thể không áy náy trong lòng.
Đang lén lút lập thực đơn định vỗ béo đứa em của mình thì Noãn Noãn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về một hướng nào đó ngoài cổng.
Ôn Lương nhỏ bé nhận ra sự khác thường của chị gái, ngẩng đầu nhìn cô, định hỏi.
"Suỵt~"
Noãn Noãn đưa một ngón tay trỏ ấn lên môi đứa trẻ, hạ giọng:
"Đừng nói, để chị đi xem.”
Cô có thể cảm nhận được, bên ngoài tường nhà cô, có hơi thở của sự sống, không phải thực vật, cũng không phải động vật, mà là con người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vùng nông thôn rộng lớn, có nhà hàng xóm chỉ cách nhau một bức tường, còn có rất nhiều nhà tuy nói là hàng xóm nhưng thực ra hai nhà cách nhau mười mấy hai mươi mét, nhà họ Ôn và nhà hàng xóm khác thuộc loại sau.
Mà bây giờ, có người đứng ngoài tường nhà họ Ôn, từ khi cô phát hiện đến giờ, đã đứng im bất động mấy phút.
Noãn Noãn nheo mắt, lặng lẽ đi đến gốc tường.
Dưới màn đêm, những dây leo trên tay như những con rắn nhỏ trong đêm tối, mềm mại bám vào tường, từ từ trèo lên, khi sắp trèo lên đỉnh tường, hơi thở của sự sống đó đã chuyển động, không biết có phải đã nghe thấy động tĩnh gì không, hay là đã đứng đủ rồi muốn về nhà, nhanh chóng rời đi.
Dây leo tăng tốc, thò ra một đoạn nhìn ra bên ngoài, thông tin thị giác được truyền vào não Noãn Noãn, chỉ kịp nhìn thấy nửa bóng lưng nhỏ bé đang rời đi ở góc tường.
Nhìn chiều cao đó, hẳn là một người đàn ông trưởng thành cao lớn.
Noãn Noãn động đậy ngón tay, dị năng đã tiêu hao hôm nay đã đầy lại, đang định sử dụng dị năng thúc đẩy cây cối xung quanh thì trong nhà truyền đến tiếng Ôn Thu Vũ gọi cô.
Dị năng sắp thò ra từ từ thu lại, theo đó thu lại còn có 'Phỉ Thúy' đã được bện lại thành vòng tay tám sợi.
Không sao, ngày sau còn dài.
... Lần trở về này, Ôn Thu Vũ cũng đã mua thịt, dù sao hôm nay là ngày đặc biệt, Ôn Thu Vũ lại muốn bồi bổ cơ thể cho bố mẹ đã vất vả hơn một tháng, dùng một số phiếu vải và phiếu đường do nhà máy phát để đổi phiếu thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro