[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 45
Cơ Giáp Muội Chỉ
2024-09-13 01:15:25
Sáng sớm đi xếp hàng mua thịt nhưng không mua được thịt mỡ, ngược lại mua được một ít xương sườn.
Vì thỏ đã giết xong, là món ăn quý hiếm, vừa qua tiết sương giáng. Sáng sớm thức dậy đã có thể nhìn thấy lớp sương trắng mỏng trên lá cỏ, xương sườn được để trong giếng cho mát, để hai ngày không thành vấn đề.
Lần trước về, ông nội Ôn đã từng nói với Ôn Thu Vũ rằng sẽ dạy Noãn Noãn học chữ, nhà họ Ôn không có mấy người không thông minh, ngay cả tên đàn ông bỏ vợ bỏ con kia, cũng là học sinh tốt nghiệp phổ thông đầu óc cũng không đến nỗi nào.
Ôn Thu Vũ liền cảm thấy con gái mình dưới gen tốt như vậy chỉ có thể thông minh hơn.
Một tuần trôi qua, số chữ học được cũng khoảng một trăm chữ, cũng đến lúc mua vở bài tập và bút chì cho con.
Ôn Thu Vũ cầm vở bài tập, ánh mắt có chút phức tạp, không ngờ lần này hớn hở trở về, bố cô lại nói với cô rằng, một tuần nay, con gái cô nhận biết được chưa đến mười lăm chữ...
Noãn Noãn vẫn chưa biết mình đã giả vờ quá đà, khiến mẹ nữ chính và ông nội lo lắng về vấn đề chỉ số thông minh của cô.
Nuôi dưỡng tình cảm với đứa em trai mềm mại của mình, nắm tay đứa trẻ vào phòng ngủ.
Gặp Ôn Lương nhỏ bé, sắc mặt Ôn Thu Vũ lạnh đi, nghĩ đến điều gì đó, mím môi nhưng không nói gì.
"Ông nội nói với mẹ, con muốn ăn bánh hoa quế hả?"
Cô coi như không nhìn thấy Ôn Lương nhỏ bé.
"Con muốn ăn, con mang về rất nhiều rất nhiều hoa quế thơm, con còn làm hoa quế đường, mẹ biết làm bánh hoa quế không?"
Đối với trẻ con ở thời đại này, một chút đồ ăn vặt cũng có thể được trân trọng.
Kiếp trước trước khi thảm họa xảy ra, thời đại vật chất phong phú như vậy, vẫn có nhiều đứa trẻ khóc vì thèm đồ ngọt, huống chi là bây giờ.
Noãn Noãn không có chấp niệm gì với việc ăn vặt nhưng đối với bánh hoa quế trong ký ức xa xôi đến mức mơ hồ, cô đã nghĩ đến rất lâu rồi.
Ôn Thu Vũ không trả lời, mà hỏi một câu khác:
"Ai dạy con làm đường hoa quế?"
Đường hoa quế do con gái làm để trong bếp, trong bếp vốn không có nhiều đồ, đột nhiên xuất hiện một cái lọ, còn tỏa ra mùi thơm nồng nặc đến mức vặn chặt nắp cũng không che được, đương nhiên đã sớm gây sự chú ý của bà.
Đợi mở ra, nhìn thấy đồ bên trong, nghĩ mãi, mới nhớ ra bà từng thấy thứ tương tự trên bàn của một đồng nghiệp nữ ở ban tuyên truyền nhưng không giống cái bát to bằng tay như thế này, cái hộp sắt của đồng nghiệp nữ đó còn chưa bằng nắm tay trẻ con, nghe nói thứ này gọi là 'đường hoa quế', ngửi thơm, mùi thơm sau khi ngâm ra còn khiến cả văn phòng đắm chìm trong hương thơm.
Những người bạn thân với đồng nghiệp nữ đó đều xin uống vài ngụm, ríu rít hỏi 'trà hoa quế' mua ở đâu, nghe nói rất hiếm, khó mua, những cô gái vốn chỉ khao khát bình thường lại càng muốn có.
Đường hoa quế còn gọi là mứt hoa quế hoặc mật hoa quế.
Ôn Thu Vũ múc một ít ra pha nước, hoàn toàn khác với trà hoa dại do dân làng tự mày mò chế biến, phải nói hương vị của hai thứ này, một trên trời, một dưới đất, quả thực rất ngon, ngửi mùi cũng gần giống với đồng nghiệp nữ đó, thậm chí còn ngọt hơn một chút.
Ôn Thu Vũ là người rất thông minh, nếu không thì tên đàn ông tệ bạc kia, đóa hoa thanh cao nhất toàn xã, có nhiều lựa chọn như vậy cũng sẽ không bị Ôn Thu Vũ hái mất.
Vì thỏ đã giết xong, là món ăn quý hiếm, vừa qua tiết sương giáng. Sáng sớm thức dậy đã có thể nhìn thấy lớp sương trắng mỏng trên lá cỏ, xương sườn được để trong giếng cho mát, để hai ngày không thành vấn đề.
Lần trước về, ông nội Ôn đã từng nói với Ôn Thu Vũ rằng sẽ dạy Noãn Noãn học chữ, nhà họ Ôn không có mấy người không thông minh, ngay cả tên đàn ông bỏ vợ bỏ con kia, cũng là học sinh tốt nghiệp phổ thông đầu óc cũng không đến nỗi nào.
Ôn Thu Vũ liền cảm thấy con gái mình dưới gen tốt như vậy chỉ có thể thông minh hơn.
Một tuần trôi qua, số chữ học được cũng khoảng một trăm chữ, cũng đến lúc mua vở bài tập và bút chì cho con.
Ôn Thu Vũ cầm vở bài tập, ánh mắt có chút phức tạp, không ngờ lần này hớn hở trở về, bố cô lại nói với cô rằng, một tuần nay, con gái cô nhận biết được chưa đến mười lăm chữ...
Noãn Noãn vẫn chưa biết mình đã giả vờ quá đà, khiến mẹ nữ chính và ông nội lo lắng về vấn đề chỉ số thông minh của cô.
Nuôi dưỡng tình cảm với đứa em trai mềm mại của mình, nắm tay đứa trẻ vào phòng ngủ.
Gặp Ôn Lương nhỏ bé, sắc mặt Ôn Thu Vũ lạnh đi, nghĩ đến điều gì đó, mím môi nhưng không nói gì.
"Ông nội nói với mẹ, con muốn ăn bánh hoa quế hả?"
Cô coi như không nhìn thấy Ôn Lương nhỏ bé.
"Con muốn ăn, con mang về rất nhiều rất nhiều hoa quế thơm, con còn làm hoa quế đường, mẹ biết làm bánh hoa quế không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với trẻ con ở thời đại này, một chút đồ ăn vặt cũng có thể được trân trọng.
Kiếp trước trước khi thảm họa xảy ra, thời đại vật chất phong phú như vậy, vẫn có nhiều đứa trẻ khóc vì thèm đồ ngọt, huống chi là bây giờ.
Noãn Noãn không có chấp niệm gì với việc ăn vặt nhưng đối với bánh hoa quế trong ký ức xa xôi đến mức mơ hồ, cô đã nghĩ đến rất lâu rồi.
Ôn Thu Vũ không trả lời, mà hỏi một câu khác:
"Ai dạy con làm đường hoa quế?"
Đường hoa quế do con gái làm để trong bếp, trong bếp vốn không có nhiều đồ, đột nhiên xuất hiện một cái lọ, còn tỏa ra mùi thơm nồng nặc đến mức vặn chặt nắp cũng không che được, đương nhiên đã sớm gây sự chú ý của bà.
Đợi mở ra, nhìn thấy đồ bên trong, nghĩ mãi, mới nhớ ra bà từng thấy thứ tương tự trên bàn của một đồng nghiệp nữ ở ban tuyên truyền nhưng không giống cái bát to bằng tay như thế này, cái hộp sắt của đồng nghiệp nữ đó còn chưa bằng nắm tay trẻ con, nghe nói thứ này gọi là 'đường hoa quế', ngửi thơm, mùi thơm sau khi ngâm ra còn khiến cả văn phòng đắm chìm trong hương thơm.
Những người bạn thân với đồng nghiệp nữ đó đều xin uống vài ngụm, ríu rít hỏi 'trà hoa quế' mua ở đâu, nghe nói rất hiếm, khó mua, những cô gái vốn chỉ khao khát bình thường lại càng muốn có.
Đường hoa quế còn gọi là mứt hoa quế hoặc mật hoa quế.
Ôn Thu Vũ múc một ít ra pha nước, hoàn toàn khác với trà hoa dại do dân làng tự mày mò chế biến, phải nói hương vị của hai thứ này, một trên trời, một dưới đất, quả thực rất ngon, ngửi mùi cũng gần giống với đồng nghiệp nữ đó, thậm chí còn ngọt hơn một chút.
Ôn Thu Vũ là người rất thông minh, nếu không thì tên đàn ông tệ bạc kia, đóa hoa thanh cao nhất toàn xã, có nhiều lựa chọn như vậy cũng sẽ không bị Ôn Thu Vũ hái mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro