70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 12
2024-11-19 23:13:37
Uống xong anh vặn nắp bình lại đặt bình nước lên bờ ruộng.
Lúc này, trong ruộng có khá nhiều người.
Có người tập trung gặt cắt không ngẩng đầu lên, có người thì hóng hớt vừa gặt lúa vừa xem náo nhiệt.
Từ lúc Tống Cẩm Nguyệt xuất hiện, những người hóng hớt đã tập trung ánh mắt xem kịch hay vào đây, giờ lại thêm Tống Sơ Noãn đến lại càng có kịch hay để xem.
Tuy nhiên, khi thấy Tống Sơ Noãn đối xử dịu dàng chu đáo với Phong Bắc Nghiên, họ bắt đầu nghi ngờ những lời đồn trước đây.
Chẳng lẽ Tống Sơ Noãn thích Phong Bắc Nghiên chứ không phải Cố Minh Hạo sao?
Hay cô thích cả hai?
Nếu là trường hợp thứ hai thì càng có kịch hay để xem.
Tống Sơ Noãn thấy mặt Phong Bắc Nghiên đầy mồ hôi, sau khi anh uống nước xong cô lập tức lấy khăn tay trong túi áo ra muốn lau mồ hôi trên mặt cho anh.
Khi tay cô còn chưa chạm vào anh, anh đã vô thức lùi lại phía sau.
Vợ đột nhiên đối xử tốt với anh, chẳng lẽ có ý đồ gì khác sao?
Vì vậy, tay cô tiến lên một tấc anh lập tức lùi lại một tấc.
Tống Cẩm Nguyệt đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, thấy vậy lại tiếp tục mỉa mai Tống Sơ Noãn: "Cô thấy chưa, tự mình đa tình, người ta không cần cô lau mồ hôi cho đâu. Nếu tôi là cô, tôi đã bỏ đi từ lâu rồi."
Tống Sơ Noãn cắn răng, không rút tay về ngược lại còn tiến thêm một bước.
Lần này Phong Bắc Nghiên không né tránh nữa, mà còn đưa mặt về phía trước để cô lau mồ hôi cho mình.
"Vợ à, liệu có làm bẩn khăn tay của em không?"
"Không sao đâu, về nhà em giặt là được." Cô cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
Khuôn mặt anh ở gần trong gang tấc, lần này cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Lông mày rậm đen, đuôi mày lạnh lùng nghiêm nghị, khi đôi mắt phượng hẹp dài nhìn xuống, hàng lông mi đen dày, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường quai hàm sắc nét.
Cô hơi ngẩn người, không hiểu anh thật sự không ghét cô nữa hay chỉ đang phối hợp với cô diễn kịch trước mặt Tống Cẩm Nguyệt, dù sao thì cô cũng phải diễn tròn vai trước nên cô tiếp tục lau mồ hôi cho anh.
Mặc dù người thời đại này khá bảo thủ, nhưng bọn họ là vợ chồng hợp pháp, cô lau mồ hôi cho anh cũng không phạm pháp, người khác căn bản không quản được.
Nhưng những người hóng hớt lại nhìn với vẻ mặt cười xấu xa.
"Ê, nhìn đôi vợ chồng son kia tình cảm ghê, theo tôi thấy hai người họ rất tốt với nhau. Nói gì mà muốn bỏ trốn theo trai thành phố, đều là lời nói nhảm nhí."
"Tôi thấy cũng vậy, con dâu thứ ba với con trai thứ ba nhà họ Phong rất yêu thương nhau."
Tống Sơ Noãn vừa lau mồ hôi cho Phong Bắc Nghiên vừa quay sang cười nói với Tống Cẩm Nguyệt: "Chồng tôi không cần tôi lau mồ hôi chẳng lẽ còn cần người ngoài sao? Đúng là cô cứ đứng mãi không đi, ở đây làm gì?"
Sắc mặt Tống Cẩm Nguyệt lại càng trở nên khó coi: "Sơ Noãn, em nói gì vậy, người ngoài gì chứ? Chúng ta là chị em, Bắc Nghiên là em rể của chị, chị không phải người ngoài."
Lúc này, trong ruộng có khá nhiều người.
Có người tập trung gặt cắt không ngẩng đầu lên, có người thì hóng hớt vừa gặt lúa vừa xem náo nhiệt.
Từ lúc Tống Cẩm Nguyệt xuất hiện, những người hóng hớt đã tập trung ánh mắt xem kịch hay vào đây, giờ lại thêm Tống Sơ Noãn đến lại càng có kịch hay để xem.
Tuy nhiên, khi thấy Tống Sơ Noãn đối xử dịu dàng chu đáo với Phong Bắc Nghiên, họ bắt đầu nghi ngờ những lời đồn trước đây.
Chẳng lẽ Tống Sơ Noãn thích Phong Bắc Nghiên chứ không phải Cố Minh Hạo sao?
Hay cô thích cả hai?
Nếu là trường hợp thứ hai thì càng có kịch hay để xem.
Tống Sơ Noãn thấy mặt Phong Bắc Nghiên đầy mồ hôi, sau khi anh uống nước xong cô lập tức lấy khăn tay trong túi áo ra muốn lau mồ hôi trên mặt cho anh.
Khi tay cô còn chưa chạm vào anh, anh đã vô thức lùi lại phía sau.
Vợ đột nhiên đối xử tốt với anh, chẳng lẽ có ý đồ gì khác sao?
Vì vậy, tay cô tiến lên một tấc anh lập tức lùi lại một tấc.
Tống Cẩm Nguyệt đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, thấy vậy lại tiếp tục mỉa mai Tống Sơ Noãn: "Cô thấy chưa, tự mình đa tình, người ta không cần cô lau mồ hôi cho đâu. Nếu tôi là cô, tôi đã bỏ đi từ lâu rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sơ Noãn cắn răng, không rút tay về ngược lại còn tiến thêm một bước.
Lần này Phong Bắc Nghiên không né tránh nữa, mà còn đưa mặt về phía trước để cô lau mồ hôi cho mình.
"Vợ à, liệu có làm bẩn khăn tay của em không?"
"Không sao đâu, về nhà em giặt là được." Cô cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
Khuôn mặt anh ở gần trong gang tấc, lần này cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Lông mày rậm đen, đuôi mày lạnh lùng nghiêm nghị, khi đôi mắt phượng hẹp dài nhìn xuống, hàng lông mi đen dày, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường quai hàm sắc nét.
Cô hơi ngẩn người, không hiểu anh thật sự không ghét cô nữa hay chỉ đang phối hợp với cô diễn kịch trước mặt Tống Cẩm Nguyệt, dù sao thì cô cũng phải diễn tròn vai trước nên cô tiếp tục lau mồ hôi cho anh.
Mặc dù người thời đại này khá bảo thủ, nhưng bọn họ là vợ chồng hợp pháp, cô lau mồ hôi cho anh cũng không phạm pháp, người khác căn bản không quản được.
Nhưng những người hóng hớt lại nhìn với vẻ mặt cười xấu xa.
"Ê, nhìn đôi vợ chồng son kia tình cảm ghê, theo tôi thấy hai người họ rất tốt với nhau. Nói gì mà muốn bỏ trốn theo trai thành phố, đều là lời nói nhảm nhí."
"Tôi thấy cũng vậy, con dâu thứ ba với con trai thứ ba nhà họ Phong rất yêu thương nhau."
Tống Sơ Noãn vừa lau mồ hôi cho Phong Bắc Nghiên vừa quay sang cười nói với Tống Cẩm Nguyệt: "Chồng tôi không cần tôi lau mồ hôi chẳng lẽ còn cần người ngoài sao? Đúng là cô cứ đứng mãi không đi, ở đây làm gì?"
Sắc mặt Tống Cẩm Nguyệt lại càng trở nên khó coi: "Sơ Noãn, em nói gì vậy, người ngoài gì chứ? Chúng ta là chị em, Bắc Nghiên là em rể của chị, chị không phải người ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro