70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 11
2024-11-19 23:13:37
Anh nói xong còn cố ý vung liềm về phía Tống Cẩm Nguyệt, lưỡi liềm sắc bén chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt”, một hàng lúa sát chân Tống Cẩm Nguyệt đã bị cắt gọn gàng khiến Tống Cẩm Nguyệt sợ vội vàng lùi lại mấy bước.
Tống Cẩm Nguyệt bất ngờ trước thái độ của Phong Bắc Nghiên đối với mình, do anh không thích cô ta hay là bản tính anh vốn lạnh lùng và xa cách như vậy khiến người khác khó tiếp cận?
Cô ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.
Có lẽ Tống Sơ Noãn cũng vì điểm này nên mới muốn ly hôn với anh.
Nhưng anh lạnh lùng cũng không sao, cô ta có đủ kiên nhẫn.
Đúng lúc cô ta muốn tiến lên bắt chuyện với Phong Bắc Nghiên lần nữa thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Bắc Nghiên.”
Phong Bắc Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo bản năng dừng tay lại đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn người đang đi tới.
Cách đó không xa, cô gái nhỏ nhắn tết hai bím tóc đang nhìn anh với đôi mắt cong cong, lúc không cười cô là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng lúc cười lên thì lại rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lông mày rậm của anh nhíu lại, tại sao trước đây anh không nhận ra cô xinh đẹp đến vậy?
“Noãn Noãn.”
Anh khẽ mấp máy môi mỏng gọi tên cô.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, vậy mà mình lại gọi thẳng nhũ danh của cô.
Anh thường không ở nhà, thỉnh thoảng về nhà thì hai người cũng không ở cùng nhau nhiều, khi xưng hô với đối phương luôn gọi cả họ lẫn tên, không hề có chút tình cảm nào.
Giọng anh trầm ấm mang theo sự chân thành.
Khi Tống Cẩm Nguyệt quay đầu nhìn thấy Tống Sơ Noãn, đồng tử nhanh chóng giãn ra, cơ thể cứng đờ.
Tống, Tống Sơ Noãn không chết!
Không những không chết mà còn dám ra đồng quyến rũ Phong Bắc Nghiên.
Rõ ràng Tống Sơ Noãn không thích Phong Bắc Nghiên, cô đang giở trò gì vậy, cố tình đến cướp Phong Bắc Nghiên với cô ta sao?
Trong phút chốc cô ta tức giận đến mức móng tay cắm sâu vào thịt.
Cô ta ghét khuôn mặt của Tống Sơ Noãn nhất, tại sao lại xinh đẹp hơn cô ta?
Cô ta hận không thể xông lên cào nát khuôn mặt đó.
Tống Sơ Noãn tạm thời phớt lờ sự tồn tại của cô ta đi đến trước mặt Phong Bắc Nghiên đưa bình nước quân dụng cho anh: “Em sợ anh làm việc ngoài đồng sẽ khát nước lại sợ anh quên mang nước nên em đến đưa cho anh ít nước.”
Phong Bắc Nghiên bị người phụ nữ đáng yêu, dịu dàng trước mắt làm cho bối rối, cô chỉ bị ngã xuống nước mà lại đối xử tốt với anh như vậy sao?
Tống Sơ Noãn thấy anh không nhận, sắc mặt hơi lạnh đi.: "Sao thế? Anh không uống chẳng lẽ sợ em bỏ độc vào trong nước sao?"
Phong Bắc Nghiên còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Cẩm Nguyệt ở bên cạnh đã mở miệng: "Tống Sơ Noãn, chắc chắn cô muốn hại chết Bắc Nghiên để có thể gả cho người đàn ông khác."
Không ngờ, Phong Bắc Nghiên lập tức lạnh lùng liếc cô ta: "Câm miệng!"
Anh quay đầu nhận bình nước Tống Sơ Noãn đưa, vặn nắp bình ngửa đầu uống ừng ực.
Tống Cẩm Nguyệt bất ngờ trước thái độ của Phong Bắc Nghiên đối với mình, do anh không thích cô ta hay là bản tính anh vốn lạnh lùng và xa cách như vậy khiến người khác khó tiếp cận?
Cô ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.
Có lẽ Tống Sơ Noãn cũng vì điểm này nên mới muốn ly hôn với anh.
Nhưng anh lạnh lùng cũng không sao, cô ta có đủ kiên nhẫn.
Đúng lúc cô ta muốn tiến lên bắt chuyện với Phong Bắc Nghiên lần nữa thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Bắc Nghiên.”
Phong Bắc Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo bản năng dừng tay lại đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn người đang đi tới.
Cách đó không xa, cô gái nhỏ nhắn tết hai bím tóc đang nhìn anh với đôi mắt cong cong, lúc không cười cô là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng lúc cười lên thì lại rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lông mày rậm của anh nhíu lại, tại sao trước đây anh không nhận ra cô xinh đẹp đến vậy?
“Noãn Noãn.”
Anh khẽ mấp máy môi mỏng gọi tên cô.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, vậy mà mình lại gọi thẳng nhũ danh của cô.
Anh thường không ở nhà, thỉnh thoảng về nhà thì hai người cũng không ở cùng nhau nhiều, khi xưng hô với đối phương luôn gọi cả họ lẫn tên, không hề có chút tình cảm nào.
Giọng anh trầm ấm mang theo sự chân thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Tống Cẩm Nguyệt quay đầu nhìn thấy Tống Sơ Noãn, đồng tử nhanh chóng giãn ra, cơ thể cứng đờ.
Tống, Tống Sơ Noãn không chết!
Không những không chết mà còn dám ra đồng quyến rũ Phong Bắc Nghiên.
Rõ ràng Tống Sơ Noãn không thích Phong Bắc Nghiên, cô đang giở trò gì vậy, cố tình đến cướp Phong Bắc Nghiên với cô ta sao?
Trong phút chốc cô ta tức giận đến mức móng tay cắm sâu vào thịt.
Cô ta ghét khuôn mặt của Tống Sơ Noãn nhất, tại sao lại xinh đẹp hơn cô ta?
Cô ta hận không thể xông lên cào nát khuôn mặt đó.
Tống Sơ Noãn tạm thời phớt lờ sự tồn tại của cô ta đi đến trước mặt Phong Bắc Nghiên đưa bình nước quân dụng cho anh: “Em sợ anh làm việc ngoài đồng sẽ khát nước lại sợ anh quên mang nước nên em đến đưa cho anh ít nước.”
Phong Bắc Nghiên bị người phụ nữ đáng yêu, dịu dàng trước mắt làm cho bối rối, cô chỉ bị ngã xuống nước mà lại đối xử tốt với anh như vậy sao?
Tống Sơ Noãn thấy anh không nhận, sắc mặt hơi lạnh đi.: "Sao thế? Anh không uống chẳng lẽ sợ em bỏ độc vào trong nước sao?"
Phong Bắc Nghiên còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Cẩm Nguyệt ở bên cạnh đã mở miệng: "Tống Sơ Noãn, chắc chắn cô muốn hại chết Bắc Nghiên để có thể gả cho người đàn ông khác."
Không ngờ, Phong Bắc Nghiên lập tức lạnh lùng liếc cô ta: "Câm miệng!"
Anh quay đầu nhận bình nước Tống Sơ Noãn đưa, vặn nắp bình ngửa đầu uống ừng ực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro