70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 10
2024-11-19 23:13:37
Lên đại học, cô đi học tán thủ, cô có tố chất tốt, chịu khó và quyết tâm nên chưa tốt nghiệp đại học mà cô đã giành được quán quân toàn quốc hạng nghiệp dư.
Cô liếc nhìn Tống Phấn Phấn đang vùng vẫy trong sông, dứt khoát đá luôn cả chậu giặt và quần áo của Tống Phấn Phấn xuống sông. Sau đó, cô phủi tay bỏ đi, tiếp tục đi tìm Phong Bắc Nghiên.
Còn Tống Phấn Phấn đang ra sức vùng vẫy trong sông, cô ta không thể tin được Tống Sơ Noãn yếu đuối lại hạ gục cô ta chỉ trong một chiêu, không cho cô ta cơ hội phản kháng nào.
Tống Cẩm Nguyệt là con cưng trong nhà cũng là đứa cháu gái mà bà cụ Tống thích nhất. Trong nhà không cần cô ta phải kiếm điểm công nên cô ta thường chạy đến cánh đồng mà Phong Bắc Nghiên làm việc, đứng ở phía xa nhìn người đàn ông đang bận rộn trên đồng, càng nhìn càng mê.
Ban đầu cô ta và Phong Bắc Nghiên đã rất xứng đôi, lần này Tống Sơ Noãn chết rồi giữa bọn họ không còn trở ngại nào nữa.
Phong Bắc Nghiên sẽ sớm thuộc về cô ta.
Hôm nay cô ta cố tình mặc chiếc váy kẻ caro đỏ xanh mới mua, bôi kem dưỡng da, kẻ lông mày còn tô son đỏ.
Lúc cô ta đến mấy nam thanh niên trí thức đang làm việc trên đồng đều thường xuyên ngoái đầu nhìn theo.
Cô ta không tin mình không quyến rũ được Phong Bắc Nghiên.
Lát nữa cô ta sẽ đến bắt chuyện với anh, nói chuyện thật vui vẻ với anh.
Ở đồng rất nóng, nhìn ra xa gần như có thể nhìn thấy những đợt sóng nhiệt bốc lên trong không khí.
Mảnh đất này lại không có bóng cây che nắng, đến cả chỗ nghỉ mát cũng không có.
May mà khi ra ngoài cô ta đã có đội mũ rơm, che được nắng gắt nhưng vẫn đổ nhiều mồ hôi.
Cô ta thấy Phong Bắc Nghiên không đội mũ rơm, nếu cô ta đến đó và đưa mũ rơm của mình cho Phong Bắc Nghiên thì chắc chắn anh sẽ rất cảm động trước sự chu đáo của cô ta.
Dù trái tim đàn ông có cứng rắn đến đâu thì chỉ cần người phụ nữ đủ chu đáo và dịu dàng nhất định sẽ cảm hóa được anh, chinh phục được anh.
Cô ta quyết định xong lập tức bước về phía Phong Bắc Nghiên đang vung liềm.
Phong Bắc Nghiên vẫn luôn cúi người gặt lúa mì, với chiều cao hơn một mét tám, dù anh đang cúi người trên đồng thì vẫn rất nổi bật.
Anh vừa gặt lúa mì, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên mặt nếu không mồ hôi sẽ rơi vào mắt.
Anh chợt nhìn thấy Tống Cẩm Nguyệt đang đứng bên cạnh mình, anh không nói gì mà chỉ tăng tốc độ gặt lúa.
Tống Cẩm Nguyệt thấy anh không để ý đến mình, cô ta nói: “Bắc Nghiên, anh nóng lắm phải không?”
Phong Bắc Nghiên tiếp tục cúi người gặt lúa không thèm nhìn cô ta nói: “Tôi không thân với cô, tôi không thích người lạ gọi thẳng tên tôi. Hơn nữa, xin cô giữ khoảng cách với tôi, đừng để người khác hiểu lầm chúng ta có gì. Nếu không thì đừng trách lưỡi liềm của tôi vô tình cứa vào người cô đấy.”
Cô liếc nhìn Tống Phấn Phấn đang vùng vẫy trong sông, dứt khoát đá luôn cả chậu giặt và quần áo của Tống Phấn Phấn xuống sông. Sau đó, cô phủi tay bỏ đi, tiếp tục đi tìm Phong Bắc Nghiên.
Còn Tống Phấn Phấn đang ra sức vùng vẫy trong sông, cô ta không thể tin được Tống Sơ Noãn yếu đuối lại hạ gục cô ta chỉ trong một chiêu, không cho cô ta cơ hội phản kháng nào.
Tống Cẩm Nguyệt là con cưng trong nhà cũng là đứa cháu gái mà bà cụ Tống thích nhất. Trong nhà không cần cô ta phải kiếm điểm công nên cô ta thường chạy đến cánh đồng mà Phong Bắc Nghiên làm việc, đứng ở phía xa nhìn người đàn ông đang bận rộn trên đồng, càng nhìn càng mê.
Ban đầu cô ta và Phong Bắc Nghiên đã rất xứng đôi, lần này Tống Sơ Noãn chết rồi giữa bọn họ không còn trở ngại nào nữa.
Phong Bắc Nghiên sẽ sớm thuộc về cô ta.
Hôm nay cô ta cố tình mặc chiếc váy kẻ caro đỏ xanh mới mua, bôi kem dưỡng da, kẻ lông mày còn tô son đỏ.
Lúc cô ta đến mấy nam thanh niên trí thức đang làm việc trên đồng đều thường xuyên ngoái đầu nhìn theo.
Cô ta không tin mình không quyến rũ được Phong Bắc Nghiên.
Lát nữa cô ta sẽ đến bắt chuyện với anh, nói chuyện thật vui vẻ với anh.
Ở đồng rất nóng, nhìn ra xa gần như có thể nhìn thấy những đợt sóng nhiệt bốc lên trong không khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mảnh đất này lại không có bóng cây che nắng, đến cả chỗ nghỉ mát cũng không có.
May mà khi ra ngoài cô ta đã có đội mũ rơm, che được nắng gắt nhưng vẫn đổ nhiều mồ hôi.
Cô ta thấy Phong Bắc Nghiên không đội mũ rơm, nếu cô ta đến đó và đưa mũ rơm của mình cho Phong Bắc Nghiên thì chắc chắn anh sẽ rất cảm động trước sự chu đáo của cô ta.
Dù trái tim đàn ông có cứng rắn đến đâu thì chỉ cần người phụ nữ đủ chu đáo và dịu dàng nhất định sẽ cảm hóa được anh, chinh phục được anh.
Cô ta quyết định xong lập tức bước về phía Phong Bắc Nghiên đang vung liềm.
Phong Bắc Nghiên vẫn luôn cúi người gặt lúa mì, với chiều cao hơn một mét tám, dù anh đang cúi người trên đồng thì vẫn rất nổi bật.
Anh vừa gặt lúa mì, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên mặt nếu không mồ hôi sẽ rơi vào mắt.
Anh chợt nhìn thấy Tống Cẩm Nguyệt đang đứng bên cạnh mình, anh không nói gì mà chỉ tăng tốc độ gặt lúa.
Tống Cẩm Nguyệt thấy anh không để ý đến mình, cô ta nói: “Bắc Nghiên, anh nóng lắm phải không?”
Phong Bắc Nghiên tiếp tục cúi người gặt lúa không thèm nhìn cô ta nói: “Tôi không thân với cô, tôi không thích người lạ gọi thẳng tên tôi. Hơn nữa, xin cô giữ khoảng cách với tôi, đừng để người khác hiểu lầm chúng ta có gì. Nếu không thì đừng trách lưỡi liềm của tôi vô tình cứa vào người cô đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro