70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 9
2024-11-19 23:13:37
“Đúng rồi, ma không thể xuất hiện vào ban ngày. Bây giờ mặt trời đang lên cao, nếu cô là ma thì chắc chắn sẽ lập tức tan biến. Tống Sơ Noãn, hóa ra, hóa ra cô chưa chết.”
Tống Sơ Noãn nói: “Tống Phấn Phấn, dù tôi không chết nhưng cô đẩy tôi xuống sông là sự thật. Vì vậy tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô nhất định phải trả giá cho những việc mình đã làm."
Tống Phấn Phấn biết Tống Sơ Noãn là người chứ không phải ma, lúc này cô ta không còn sợ hãi nữa.
Cô ta đứng dậy hất hàm lên với Tống Sơ Noãn nói: “Tôi đẩy cô thì sao? Lúc tôi đẩy cô có ai nhìn thấy đâu, không có ai làm chứng, cô nói tôi đẩy thì tôi đẩy cô chắc? Tôi cứ không nhận đấy, xem cô làm gì được tôi?"
Tống Sơ Noãn từ nhỏ chưa từng làm việc nặng, yếu như sên.
Còn cô ta đã quen với việc đồng áng, có sức khỏe, dù có đánh nhau thì cô ta cũng không sợ.
Tống Sơ Noãn nhìn xung quanh, thấy gần đó không có ai, cô mỉm cười với Tống Phấn Phấn nhưng nụ cười lại u ám.
“Thật sao? Cô nói xem tôi làm gì được cô? Tất nhiên là ăn miếng trả miếng rồi, để cô xuống sông cho mát nhé."
Cô nhanh chóng lao đến trước mặt Tống Phấn Phấn tát liên tiếp vào mặt cô ta vài cái. Sau đó cô nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Tống Phấn Phấn, lực rất mạnh nên đã đá Tống Phấn Phấn xuống sông.
Động tác dứt khoát, gọn gàng, liền mạch.
Chỉ nghe thấy tiếng “ùm”, nước sông bắn tung tóe.
Tống Phấn Phấn ngã xuống sông, còn chưa kịp kêu cứu đã bị sặc một ngụm nước lớn, những lời định nói đều nghẹn lại, vất vả vùng vẫy trong nước.
Tống Sơ Noãn không ngờ sau khi cô xuyên vào sức lực của cô lại lớn đến vậy.
Nguyên chủ là một cô gái được chiều chuộng chưa từng làm việc nặng, cô còn tưởng mình tiếp nhận cơ thể này sẽ rất yếu đuối, không ngờ lại mạnh mẽ đến thế.
Điều này cho thấy nguyên chủ không phải không làm được việc nặng mà là không muốn làm việc nặng.
Giữa yếu đuối và lười biếng vẫn có sự khác biệt về bản chất.
Còn về việc tại sao kiếp trước cô lại đi học tán thủ thì phải kể từ thân thế của cô.
Lúc cô sáu tuổi, bố mẹ đều qua đời vì tai nạn xe, không ai nhận nuôi nên cô vào cô nhi viện.
Tập thể nhỏ thực ra cũng là một xã hội thu nhỏ, lúc cô mới vào những đứa trẻ lớn hơn thường bắt nạt cô.
Nửa tháng sau, cô không chịu nổi nữa, nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến những kẻ bắt nạt cô càng được nước lấn tới. Vì vậy cô bắt đầu phản kháng quyết liệt, người khác chỉ cần cào xước da cô một tí cô sẽ liều mạng cắn rách một miếng thịt trên người đối phương, dần dần những đứa trẻ đó đều sợ cô.
Lên cấp hai, đại ca trường bắt nạt cô vì cô là trẻ mồ côi, muốn ức hiếp cô. Kết quả là cô chẳng có gì để mất cả, kẻ dám bắt nạt cô, cô sẽ cho cả nhà nó sống không bằng chết, cuối cùng dọa cho cả đại ca trường cũng phải sợ cô.
Tống Sơ Noãn nói: “Tống Phấn Phấn, dù tôi không chết nhưng cô đẩy tôi xuống sông là sự thật. Vì vậy tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô nhất định phải trả giá cho những việc mình đã làm."
Tống Phấn Phấn biết Tống Sơ Noãn là người chứ không phải ma, lúc này cô ta không còn sợ hãi nữa.
Cô ta đứng dậy hất hàm lên với Tống Sơ Noãn nói: “Tôi đẩy cô thì sao? Lúc tôi đẩy cô có ai nhìn thấy đâu, không có ai làm chứng, cô nói tôi đẩy thì tôi đẩy cô chắc? Tôi cứ không nhận đấy, xem cô làm gì được tôi?"
Tống Sơ Noãn từ nhỏ chưa từng làm việc nặng, yếu như sên.
Còn cô ta đã quen với việc đồng áng, có sức khỏe, dù có đánh nhau thì cô ta cũng không sợ.
Tống Sơ Noãn nhìn xung quanh, thấy gần đó không có ai, cô mỉm cười với Tống Phấn Phấn nhưng nụ cười lại u ám.
“Thật sao? Cô nói xem tôi làm gì được cô? Tất nhiên là ăn miếng trả miếng rồi, để cô xuống sông cho mát nhé."
Cô nhanh chóng lao đến trước mặt Tống Phấn Phấn tát liên tiếp vào mặt cô ta vài cái. Sau đó cô nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Tống Phấn Phấn, lực rất mạnh nên đã đá Tống Phấn Phấn xuống sông.
Động tác dứt khoát, gọn gàng, liền mạch.
Chỉ nghe thấy tiếng “ùm”, nước sông bắn tung tóe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Phấn Phấn ngã xuống sông, còn chưa kịp kêu cứu đã bị sặc một ngụm nước lớn, những lời định nói đều nghẹn lại, vất vả vùng vẫy trong nước.
Tống Sơ Noãn không ngờ sau khi cô xuyên vào sức lực của cô lại lớn đến vậy.
Nguyên chủ là một cô gái được chiều chuộng chưa từng làm việc nặng, cô còn tưởng mình tiếp nhận cơ thể này sẽ rất yếu đuối, không ngờ lại mạnh mẽ đến thế.
Điều này cho thấy nguyên chủ không phải không làm được việc nặng mà là không muốn làm việc nặng.
Giữa yếu đuối và lười biếng vẫn có sự khác biệt về bản chất.
Còn về việc tại sao kiếp trước cô lại đi học tán thủ thì phải kể từ thân thế của cô.
Lúc cô sáu tuổi, bố mẹ đều qua đời vì tai nạn xe, không ai nhận nuôi nên cô vào cô nhi viện.
Tập thể nhỏ thực ra cũng là một xã hội thu nhỏ, lúc cô mới vào những đứa trẻ lớn hơn thường bắt nạt cô.
Nửa tháng sau, cô không chịu nổi nữa, nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến những kẻ bắt nạt cô càng được nước lấn tới. Vì vậy cô bắt đầu phản kháng quyết liệt, người khác chỉ cần cào xước da cô một tí cô sẽ liều mạng cắn rách một miếng thịt trên người đối phương, dần dần những đứa trẻ đó đều sợ cô.
Lên cấp hai, đại ca trường bắt nạt cô vì cô là trẻ mồ côi, muốn ức hiếp cô. Kết quả là cô chẳng có gì để mất cả, kẻ dám bắt nạt cô, cô sẽ cho cả nhà nó sống không bằng chết, cuối cùng dọa cho cả đại ca trường cũng phải sợ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro