70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 8
2024-11-19 23:13:37
Hai người phụ nữ đó vội vàng gọi mấy người phía sau lách qua người Tống Sơ Noãn rồi bỏ đi.
Lúc này Tống Sơ Noãn mới nhớ ra nguyên chủ vì Cố Minh Hạo mà tiếng xấu đã lan truyền khắp thôn.
Thời buổi này người ta rất coi trọng vấn đề đạo đức cá nhân, để sống yên ổn ở đây và có cuộc sống tương lai tốt hơn cô phải thay đổi ấn tượng của mọi người về cô.
Cô tìm thấy một cái bình nước quân dụng cũ trong bếp, rửa sạch rồi đổ đầy nước sôi để nguội vào.
Khi ra đồng đón Đại Bảo và Nhị Bảo về cô sẽ tiện thể mang ít nước cho Phong Bắc Nghiên. Cô phải để cho mọi người thấy cô đang sống tốt với anh, những lời đồn về mối quan hệ giữa cô và Cố Minh Hạo cũng tự nhiên sẽ biến mất.
Lúc đi đến cửa chính cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ bị rơi xuống nước hôm qua, trên đó còn dính bùn đất và rong rêu ở dưới sông.
Cô vội vàng đóng cửa lại, chốt trong rồi vào bếp đun nước nóng, cởi bộ đồ bẩn ra lau người sau đó tìm trong tủ một bộ đồ sạch sẽ khác của nguyên chủ để thay.
Cô đứng soi mình trước tủ quần áo, thân thể này ngực nở mông cong, eo thon dáng đẹp, gương mặt cũng xinh đẹp tuyệt trần, có vài phần giống với cô ở kiếp trước.
Nguyên chủ và chị gái là Tống Sơ Nhan vì có ngoại hình nổi bật nên được mệnh danh là “hai đóa hoa vàng” của đại đội Hướng Dương.
Nhưng nguyên chủ rõ ràng xinh đẹp hơn cả chị gái, các cô gái trong vòng mười dặm tám thôn cộng lại cũng không đẹp bằng cô, ngay cả những nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không sánh bằng.
Trên đường ra đồng phải đi qua con sông nhỏ cũng chính là con sông mà cô đã nhảy xuống, cô tình cờ nhìn thấy Tống Phấn Phấn đang giặt quần áo bên bờ sông.
Cô đi tới, Tống Phấn Phấn vừa hay phát hiện ra cô, cô ta quay đầu lại nhìn lập tức sợ đến mức mặt mày tái mét, tay run rẩy suýt đánh rơi quần áo xuống đất.
“Tống, Tống Sơ Noãn, sao lại là cô? Cô, cô, không phải cô đã…”
Cô ta không biết mình đang nhìn thấy người hay ma, sợ đến mức nói năng lộn xộn, ngã phịch xuống đất.
Tống Sơ Noãn cong môi cười cố ý kéo dài giọng: “Tống Phấn Phấn, cô đẩy tôi xuống nước, tôi đến tìm cô đòi mạng đây. Con khốn, trả mạng lại cho tao!”
Cô vừa nói vừa đi về phía Tống Phấn Phấn.
Tống Phấn Phấn chột dạ, trong lúc hoảng loạn lại tưởng thật vội vàng lùi về sau.
“Tống… Tống Sơ Noãn, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ giúp người khác thôi. Tôi và cô không thù không oán, tôi hại cô thì được lợi gì chứ? Cô đừng tìm tôi báo thù. Cô, cô muốn tìm thì đi tìm Tống Cẩm Nguyệt ấy, tôi giúp cô ta nên mới đẩy cô.”
Tống Sơ Noãn suy nghĩ, quả thật là như vậy.
Cô chị họ Tống Cẩm Nguyệt của cô ta vẫn luôn muốn gả cho Phong Bắc Nghiên.
Lúc này, Tống Phấn Phấn bị mặt trời trên cao chiếu vào mắt mới bừng tỉnh.
Lúc này Tống Sơ Noãn mới nhớ ra nguyên chủ vì Cố Minh Hạo mà tiếng xấu đã lan truyền khắp thôn.
Thời buổi này người ta rất coi trọng vấn đề đạo đức cá nhân, để sống yên ổn ở đây và có cuộc sống tương lai tốt hơn cô phải thay đổi ấn tượng của mọi người về cô.
Cô tìm thấy một cái bình nước quân dụng cũ trong bếp, rửa sạch rồi đổ đầy nước sôi để nguội vào.
Khi ra đồng đón Đại Bảo và Nhị Bảo về cô sẽ tiện thể mang ít nước cho Phong Bắc Nghiên. Cô phải để cho mọi người thấy cô đang sống tốt với anh, những lời đồn về mối quan hệ giữa cô và Cố Minh Hạo cũng tự nhiên sẽ biến mất.
Lúc đi đến cửa chính cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ bị rơi xuống nước hôm qua, trên đó còn dính bùn đất và rong rêu ở dưới sông.
Cô vội vàng đóng cửa lại, chốt trong rồi vào bếp đun nước nóng, cởi bộ đồ bẩn ra lau người sau đó tìm trong tủ một bộ đồ sạch sẽ khác của nguyên chủ để thay.
Cô đứng soi mình trước tủ quần áo, thân thể này ngực nở mông cong, eo thon dáng đẹp, gương mặt cũng xinh đẹp tuyệt trần, có vài phần giống với cô ở kiếp trước.
Nguyên chủ và chị gái là Tống Sơ Nhan vì có ngoại hình nổi bật nên được mệnh danh là “hai đóa hoa vàng” của đại đội Hướng Dương.
Nhưng nguyên chủ rõ ràng xinh đẹp hơn cả chị gái, các cô gái trong vòng mười dặm tám thôn cộng lại cũng không đẹp bằng cô, ngay cả những nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không sánh bằng.
Trên đường ra đồng phải đi qua con sông nhỏ cũng chính là con sông mà cô đã nhảy xuống, cô tình cờ nhìn thấy Tống Phấn Phấn đang giặt quần áo bên bờ sông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi tới, Tống Phấn Phấn vừa hay phát hiện ra cô, cô ta quay đầu lại nhìn lập tức sợ đến mức mặt mày tái mét, tay run rẩy suýt đánh rơi quần áo xuống đất.
“Tống, Tống Sơ Noãn, sao lại là cô? Cô, cô, không phải cô đã…”
Cô ta không biết mình đang nhìn thấy người hay ma, sợ đến mức nói năng lộn xộn, ngã phịch xuống đất.
Tống Sơ Noãn cong môi cười cố ý kéo dài giọng: “Tống Phấn Phấn, cô đẩy tôi xuống nước, tôi đến tìm cô đòi mạng đây. Con khốn, trả mạng lại cho tao!”
Cô vừa nói vừa đi về phía Tống Phấn Phấn.
Tống Phấn Phấn chột dạ, trong lúc hoảng loạn lại tưởng thật vội vàng lùi về sau.
“Tống… Tống Sơ Noãn, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ giúp người khác thôi. Tôi và cô không thù không oán, tôi hại cô thì được lợi gì chứ? Cô đừng tìm tôi báo thù. Cô, cô muốn tìm thì đi tìm Tống Cẩm Nguyệt ấy, tôi giúp cô ta nên mới đẩy cô.”
Tống Sơ Noãn suy nghĩ, quả thật là như vậy.
Cô chị họ Tống Cẩm Nguyệt của cô ta vẫn luôn muốn gả cho Phong Bắc Nghiên.
Lúc này, Tống Phấn Phấn bị mặt trời trên cao chiếu vào mắt mới bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro