70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 7
2024-12-01 22:11:40
Bây giờ cơ hội cuối cùng đã đến, Tống Sơ Noãn đã chết, chờ cô ta gả cho Phong Bắc Nghiên sau này cô ta sẽ là vợ quân nhân.
Phong Bắc Nghiên có biểu hiện tốt trong quân đội, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở thành bà lớn mà ngay cả người thành phố cũng phải ghen tị.
"Em cảm ơn." Tống Phấn Phấn cười đáp.
Bà nội Tống nắm tay Tống Cẩm Nguyệt nói: "Bà đã nói rồi, chỉ có cháu mới xứng với thằng Bắc Nghiên đó, ai ngờ con tiện nhân Tống Sơ Noãn kia lại chen vào. Nếu biết thế thì bà đã để cháu đứng chờ Phong Bắc Nghiên ở bờ sông rồi. Thôi, cô gái đó chết cũng đáng đời, cái gì vốn là của Cẩm Nguyệt nhà ta thì sớm muộn gì cũng quay về tay cháu thôi. Bà nội chỉ chờ hưởng phúc của cháu thôi."
"Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà, để bà ăn ngon mặc đẹp an hưởng tuổi già."
…
Tống Sơ Noãn nằm trên giường một lúc, ngoài cửa ló ra mấy cái đầu củ cải nhỏ, cô vừa quay đầu lại, mấy cái đầu nhỏ đó đã vội vàng chạy mất.
Đó là những đứa trẻ của nhà họ Phong.
"Đi mau, đi mau, không thì mợ ba mắng chúng ta bây giờ."
“Chúng ta nhanh ra đồng thôi, nếu không thì mất ba công điểm bây giờ.”
“Đi thôi, đi nhanh lên!”
Tống Sơ Noãn nhìn mấy đứa nhỏ, cô chợt nhớ tới Đại Bảo và Nhị Bảo, cô bước xuống giường đi ra sân nhưng chẳng thấy bóng dáng hai đứa đâu.
Cô bỗng nhớ ra mấy năm nay nguyên chủ chẳng đoái hoài gì đến hai đứa nhỏ, chủ yếu do mẹ chồng chăm sóc, mỗi lần ra đồng bà cũng cố gắng dẫn chúng theo.
Trời nắng như đổ lửa thế này bọn trẻ ở ngoài ruộng chắc nóng lắm, cô phải đi đón chúng về mới được.
Cô rửa mặt trong cái chậu tráng men ở sân, cửa chính không đóng, lúc cô đang lau mặt bằng khăn thì có mấy người trong thôn đi ngang qua nhà họ Phong.
“Ôi chao, mọi người nhìn con dâu thứ ba nhà họ Phong kìa, định bỏ chồng bỏ con để gả cho nam thanh niên trí thức nên mới đòi chết đấy.”
“Tiếc thật, sao không chết quách cho rồi.”
“Loại đàn bà này đúng là làm mất mặt cả đại đội Hướng Dương chúng ta.”
Tống Sơ Noãn ném khăn mặt xuống đất rồi bước ra ngoài chặn đường mấy bà cô lắm chuyện đó.
Ánh mắt sắc bén của cô quét qua họ, cô hỏi: “Ai trong số các người thấy tôi muốn gả cho nam thanh niên trí thức hả? Tôi là vợ của Phong Bắc Nghiên, giữa tôi và người đàn ông khác hoàn toàn trong sạch, tôi sẽ không ly hôn cũng không bỏ rơi con cái. Tôi cảnh cáo mấy mụ đàn bà lắm miệng các người, nếu để tôi nghe thấy ai nói linh tinh nữa tôi sẽ xé nát miệng người đó.”
Mấy người phụ nữ đó thấy Tống Sơ Noãn hung dữ ai nấy đều sợ đến mức không dám hó hé câu nào.
Người phụ nữ cầm đầu nói: “Chúng tôi chỉ nghe người khác nói vậy thôi, nếu cô đã nói không có vậy thì là không có.”
“Đúng đúng đúng, do chúng tôi hiểu lầm cô, sau này chúng tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Phong Bắc Nghiên có biểu hiện tốt trong quân đội, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở thành bà lớn mà ngay cả người thành phố cũng phải ghen tị.
"Em cảm ơn." Tống Phấn Phấn cười đáp.
Bà nội Tống nắm tay Tống Cẩm Nguyệt nói: "Bà đã nói rồi, chỉ có cháu mới xứng với thằng Bắc Nghiên đó, ai ngờ con tiện nhân Tống Sơ Noãn kia lại chen vào. Nếu biết thế thì bà đã để cháu đứng chờ Phong Bắc Nghiên ở bờ sông rồi. Thôi, cô gái đó chết cũng đáng đời, cái gì vốn là của Cẩm Nguyệt nhà ta thì sớm muộn gì cũng quay về tay cháu thôi. Bà nội chỉ chờ hưởng phúc của cháu thôi."
"Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà, để bà ăn ngon mặc đẹp an hưởng tuổi già."
…
Tống Sơ Noãn nằm trên giường một lúc, ngoài cửa ló ra mấy cái đầu củ cải nhỏ, cô vừa quay đầu lại, mấy cái đầu nhỏ đó đã vội vàng chạy mất.
Đó là những đứa trẻ của nhà họ Phong.
"Đi mau, đi mau, không thì mợ ba mắng chúng ta bây giờ."
“Chúng ta nhanh ra đồng thôi, nếu không thì mất ba công điểm bây giờ.”
“Đi thôi, đi nhanh lên!”
Tống Sơ Noãn nhìn mấy đứa nhỏ, cô chợt nhớ tới Đại Bảo và Nhị Bảo, cô bước xuống giường đi ra sân nhưng chẳng thấy bóng dáng hai đứa đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bỗng nhớ ra mấy năm nay nguyên chủ chẳng đoái hoài gì đến hai đứa nhỏ, chủ yếu do mẹ chồng chăm sóc, mỗi lần ra đồng bà cũng cố gắng dẫn chúng theo.
Trời nắng như đổ lửa thế này bọn trẻ ở ngoài ruộng chắc nóng lắm, cô phải đi đón chúng về mới được.
Cô rửa mặt trong cái chậu tráng men ở sân, cửa chính không đóng, lúc cô đang lau mặt bằng khăn thì có mấy người trong thôn đi ngang qua nhà họ Phong.
“Ôi chao, mọi người nhìn con dâu thứ ba nhà họ Phong kìa, định bỏ chồng bỏ con để gả cho nam thanh niên trí thức nên mới đòi chết đấy.”
“Tiếc thật, sao không chết quách cho rồi.”
“Loại đàn bà này đúng là làm mất mặt cả đại đội Hướng Dương chúng ta.”
Tống Sơ Noãn ném khăn mặt xuống đất rồi bước ra ngoài chặn đường mấy bà cô lắm chuyện đó.
Ánh mắt sắc bén của cô quét qua họ, cô hỏi: “Ai trong số các người thấy tôi muốn gả cho nam thanh niên trí thức hả? Tôi là vợ của Phong Bắc Nghiên, giữa tôi và người đàn ông khác hoàn toàn trong sạch, tôi sẽ không ly hôn cũng không bỏ rơi con cái. Tôi cảnh cáo mấy mụ đàn bà lắm miệng các người, nếu để tôi nghe thấy ai nói linh tinh nữa tôi sẽ xé nát miệng người đó.”
Mấy người phụ nữ đó thấy Tống Sơ Noãn hung dữ ai nấy đều sợ đến mức không dám hó hé câu nào.
Người phụ nữ cầm đầu nói: “Chúng tôi chỉ nghe người khác nói vậy thôi, nếu cô đã nói không có vậy thì là không có.”
“Đúng đúng đúng, do chúng tôi hiểu lầm cô, sau này chúng tôi không nói nữa, không nói nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro