70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 6
2024-11-19 23:13:37
Giây tiếp theo, anh bế bổng cô lên đặt cô xuống giường, ngón tay thon dài vén chăn lên cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Người em vẫn còn yếu nên nằm nghỉ nhiều hơn."
Tống Sơ Noãn nhìn anh một lúc, trong ấn tượng của nguyên chủ, Phong Bắc Nghiên là một người thô lỗ chỉ biết đánh trận nhưng không ngờ anh lại chu đáo đến vậy.
Không phải anh rất ghét nguyên chủ sao?
Không ngờ anh lại quan tâm cô đến vậy.
Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào, là chị dâu cả của Phong Bắc Nghiên, Thường Ngọc Như.
Thường Ngọc Như vốn cũng không ưa cô em dâu thứ ba vô tình vô nghĩa suốt ngày chỉ thích gây chuyện này nhưng nghe mẹ chồng nói Tống Sơ Noãn sẽ không ly hôn với Phong Bắc Nghiên nữa, lại nghe tin cô rơi xuống sông, với thân phận chị dâu cả nên cô ấy cũng nên vào phòng xem sao.
Cô ấy đi đến bên giường mỉm cười nói: "Em dâu, em thấy trong người thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
"Em đỡ hơn rồi." Tống Sơ Noãn đáp rồi chỉ vào mép giường: "Chị dâu mau ngồi đi."
"Không cần, không cần đâu. Em không sao là tốt rồi, chị chỉ ghé qua xem em thôi, em nghỉ ngơi đi, chị không làm phiền em nữa."
"Được, chị dâu đi thong thả."
Trong ký ức của nguyên chủ, chị dâu cả này không có gì đáng trách, luôn hết lòng vì nhà họ Phong nên được coi là một nàng dâu trưởng đạt tiêu chuẩn.
Mẹ Phong bê một bát nước đường đỏ trứng gà đến cho Tống Sơ Noãn.
"Noãn Noãn, nước vẫn còn nóng, con chờ nguội bớt rồi hẵng uống nếu không sẽ bị bỏng miệng."
Tống Sơ Noãn ngồi dậy: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Phong cười nói: "Con bé này khách sáo với mẹ làm gì."
Vụ thu hoạch mùa hè đang bận rộn, bà nói: "Noãn Noãn, con ở nhà nghỉ ngơi một mình hay để Tiểu Nghiên ở nhà với con?"
"Mẹ, mọi người cứ đi làm việc đi, con không yếu đuối đến mức cần người trông chừng suốt đâu."
Đầu cô vẫn hơi choáng váng nên muốn ở một mình cho yên tĩnh.
"Vậy cũng được."
Mẹ Phong gọi Phong Bắc Nghiên và những người khác trong nhà cùng nhau ra đồng gấp rút gặt lúa, theo thói quen bà dẫn theo cả Đại Bảo và Nhị Bảo.
Nhà bác cả Tống.
Tống Phấn Phấn khoe công với bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt: "Bà nội, chị, lần này Tống Sơ Noãn chết rồi, chị có thể gả cho anh Bắc Nghiên. Chị làm vợ quân nhân rồi đừng quên công sức của em đấy."
Tống Cẩm Nguyệt cười: "Yên tâm đi Phấn Phấn, lần này may mà nhờ có em, đến ngày chị gả cho Bắc Nghiên nhất định sẽ lì xì cho em một bao lì xì thật to, sau này có lợi ích cũng không thiếu phần em đâu."
Phong Bắc Nghiên là người đàn ông xuất sắc nhất làng cũng là người đàn ông mà cô ta đã để ý từ lâu, vốn tưởng anh sẽ là của mình nhưng không ngờ lại bị Tống Sơ Noãn dùng thủ đoạn cướp mất.
Sau đó cô ta cũng đi lấy chồng, đối phương còn là công nhân ở huyện nhưng người đàn ông đó đã mất vì bệnh tật cách đây một năm. Cô ta nghe nói Tống Sơ Noãn đang làm ầm đòi ly hôn nên không ở lại đó làm góa phụ cũng không tái giá mà quay về nhà mẹ đẻ.
"Người em vẫn còn yếu nên nằm nghỉ nhiều hơn."
Tống Sơ Noãn nhìn anh một lúc, trong ấn tượng của nguyên chủ, Phong Bắc Nghiên là một người thô lỗ chỉ biết đánh trận nhưng không ngờ anh lại chu đáo đến vậy.
Không phải anh rất ghét nguyên chủ sao?
Không ngờ anh lại quan tâm cô đến vậy.
Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào, là chị dâu cả của Phong Bắc Nghiên, Thường Ngọc Như.
Thường Ngọc Như vốn cũng không ưa cô em dâu thứ ba vô tình vô nghĩa suốt ngày chỉ thích gây chuyện này nhưng nghe mẹ chồng nói Tống Sơ Noãn sẽ không ly hôn với Phong Bắc Nghiên nữa, lại nghe tin cô rơi xuống sông, với thân phận chị dâu cả nên cô ấy cũng nên vào phòng xem sao.
Cô ấy đi đến bên giường mỉm cười nói: "Em dâu, em thấy trong người thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
"Em đỡ hơn rồi." Tống Sơ Noãn đáp rồi chỉ vào mép giường: "Chị dâu mau ngồi đi."
"Không cần, không cần đâu. Em không sao là tốt rồi, chị chỉ ghé qua xem em thôi, em nghỉ ngơi đi, chị không làm phiền em nữa."
"Được, chị dâu đi thong thả."
Trong ký ức của nguyên chủ, chị dâu cả này không có gì đáng trách, luôn hết lòng vì nhà họ Phong nên được coi là một nàng dâu trưởng đạt tiêu chuẩn.
Mẹ Phong bê một bát nước đường đỏ trứng gà đến cho Tống Sơ Noãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Noãn Noãn, nước vẫn còn nóng, con chờ nguội bớt rồi hẵng uống nếu không sẽ bị bỏng miệng."
Tống Sơ Noãn ngồi dậy: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Phong cười nói: "Con bé này khách sáo với mẹ làm gì."
Vụ thu hoạch mùa hè đang bận rộn, bà nói: "Noãn Noãn, con ở nhà nghỉ ngơi một mình hay để Tiểu Nghiên ở nhà với con?"
"Mẹ, mọi người cứ đi làm việc đi, con không yếu đuối đến mức cần người trông chừng suốt đâu."
Đầu cô vẫn hơi choáng váng nên muốn ở một mình cho yên tĩnh.
"Vậy cũng được."
Mẹ Phong gọi Phong Bắc Nghiên và những người khác trong nhà cùng nhau ra đồng gấp rút gặt lúa, theo thói quen bà dẫn theo cả Đại Bảo và Nhị Bảo.
Nhà bác cả Tống.
Tống Phấn Phấn khoe công với bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt: "Bà nội, chị, lần này Tống Sơ Noãn chết rồi, chị có thể gả cho anh Bắc Nghiên. Chị làm vợ quân nhân rồi đừng quên công sức của em đấy."
Tống Cẩm Nguyệt cười: "Yên tâm đi Phấn Phấn, lần này may mà nhờ có em, đến ngày chị gả cho Bắc Nghiên nhất định sẽ lì xì cho em một bao lì xì thật to, sau này có lợi ích cũng không thiếu phần em đâu."
Phong Bắc Nghiên là người đàn ông xuất sắc nhất làng cũng là người đàn ông mà cô ta đã để ý từ lâu, vốn tưởng anh sẽ là của mình nhưng không ngờ lại bị Tống Sơ Noãn dùng thủ đoạn cướp mất.
Sau đó cô ta cũng đi lấy chồng, đối phương còn là công nhân ở huyện nhưng người đàn ông đó đã mất vì bệnh tật cách đây một năm. Cô ta nghe nói Tống Sơ Noãn đang làm ầm đòi ly hôn nên không ở lại đó làm góa phụ cũng không tái giá mà quay về nhà mẹ đẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro