70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời

Chương 15

2024-11-19 23:13:37

“Anh…” Lưu Mẫn Lệ bị nói trúng tim đen tức giận bốc một nắm đất ném vào người Phong Bắc Hà: “Anh không bênh vực tôi thì thôi đi, còn an ủi tôi kiểu gì vậy chứ?”

“Bênh vực cô chẳng phải là nói xấu sau lưng người khác sao? Tôi không làm đâu.”

“Vô dụng!”

Phong Bắc Hà hừ một tiếng mặc kệ cô ta tiếp tục làm việc.

Tống Sơ Noãn đi trên đường cùng hai con trai, lũ trẻ cứ nhảy nhót suốt dọc đường, cô có thể cảm nhận được niềm vui của chúng.

Vừa đến cổng nhà đã thấy mấy người vội vã đi tới.

Tống Sơ Noãn nhận ra đây là mẹ ruột cùng hai anh trai, một em trai của nguyên chủ.

Mẹ của Tống Sơ Noãn là tiểu thư nhà tư bản từ Bắc Kinh đến đây vào bốn mươi chín năm trước, là người có học thức còn thông thạo ngoại ngữ, năm đó nguyên chủ vì chịu sự ảnh hưởng của mẹ mà học hết cấp ba.

Đại Bảo và Nhị Bảo vừa nhìn thấy người tới đã chạy đến: “Bà ngoại, cậu, các cậu ơi.”

Bốn người đối diện ban đầu nhìn thấy cảnh tượng Tống Sơ Noãn và hai đứa trẻ thân mật đều ngẩn người ra một lúc.

Mẹ Tống ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa trẻ mỉm cười hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai cháu có nhớ bà ngoại không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dạ có, chúng cháu nhớ bà ngoại lắm ạ.” Đại Bảo đáp.

“Chúng cháu cũng nhớ các cậu nữa.” Nhị Bảo nói.

Anh cả Tống Bảo Quốc và anh hai Tống Vệ Quốc mỗi người bế một đứa lên.

Mẹ Tống đi đến trước mặt cô nắm lấy tay cô nói: “Noãn Noãn, con không sao chứ? Mẹ và các anh con đang bận việc ngoài ruộng nên bây giờ mới nghe nói chuyện con bị rơi xuống sông, mẹ lo muốn chết.”

Nhà họ không giống những nhà khác, bản thân đã có vấn đề gia đình, mười năm trước cha của Tống Sơ Noãn lại bị liệt giường, để có thể tiếp tục sống ở thôn này họ chỉ có thể liều mạng kiếm công điểm, còn thường xuyên bị người khác lánh đến mức chuyện con gái rơi xuống sông lớn như vậy mà bây giờ họ mới biết.

Tống Sơ Noãn nắm lại tay mẹ an ủi bà: “Mẹ, con không sao, mẹ xem con bây giờ không phải khỏe mạnh sao, mẹ đừng lo lắng. Cũng may là Bắc Nghiên đã kịp thời chạy tới cứu con, không có chuyện gì đâu.”

Mẹ Tống gật đầu: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Em trai Tống Ái Quốc hỏi: “Chị hai, rốt cuộc thì chị bị rơi xuống sông thế nào? Không phải như lời người ta nói là chị vì muốn ép anh rể ly hôn với chị nên mới nhảy sông chứ?”

Nguyên chủ trước đây đã nói với người nhà là nhất định phải ly hôn với Phong Bắc Nghiên nếu không sẽ chết cho họ xem, đồng thời cũng bày tỏ người mình thích là Cố Minh Hạo.

Cả nhà đều khuyên can cô, nói Cố Minh Hạo không phải là người đáng để phó thác, bảo cô vì con vì tương lai của mình đừng làm chuyện dại dột nhưng nguyên chủ không nghe còn vì thế mà cãi nhau với người nhà.

"Mẹ đừng nghe người ta nói bậy, không phải vì chuyện ly hôn đâu. Trước đây con bị ma xui quỷ khiến, sau này nghĩ lại thấy Bắc Nghiên người vừa đẹp trai, vừa kiếm ra tiền, làm bộ đội lại quang vinh như vậy, dù là vì con cái hay là vì bản thân con thì con cũng sẽ không ly hôn với anh ấy." Tống Sơ Noãn mở to mắt nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện 70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời

Số ký tự: 0