70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 16
2024-11-19 23:13:37
Người nhà họ Tống đều ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của Tống Sơ Noãn đối với Phong Bắc Nghiên.
Mẹ Tống nói: "Noãn Noãn, con nói như vậy mới đúng, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông suốt. Mẹ nói cho con biết, Bắc Nghiên là người tuyệt đối có thể dựa dẫm được, hai đứa nhỏ lại ngoan ngoãn như vậy, sống hạnh phúc với nó, vun vén cho gia đình nhỏ của các con chắc chắn sẽ không sai đâu."
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ nữa."
Nói một hồi lâu, bốn người nhà họ Tống vẫn không hiểu tại sao Tống Sơ Noãn lại bị rơi xuống nước.
Tống Vệ Quốc hỏi: "Em gái, nếu em không ly hôn với Bắc Nghiên vậy tại sao em lại bị rơi xuống nước?"
"Em..." Tống Sơ Noãn nói: "Em bị Tống Phấn Phấn đẩy xuống. Em chỉ ra bờ sông đi dạo một chút ai ngờ cô ta thừa lúc em không đề phòng đẩy em xuống sông."
"Cái gì?" Mẹ Tống lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Cái thứ đồ bỏ đi xấu xí đó, nó tưởng mình xấu xí thì có thể muốn làm gì thì làm, dám cả gan đẩy con gái mẹ xuống sông. Con gái ngoan ngoan đợi đó, mẹ đi báo thù cho con."
Trước đây mẹ Tống là tiểu thư khuê các yếu đuối nhưng sau khi theo cha Tống đến đây, đã xảy ra quá nhiều chuyện cũng trải qua quá nhiều bất công.
Từ sau khi cha Tống bị liệt, bà một mình gồng gánh nuôi nấng năm đứa con, mẹ góa con côi không ít lần bị người ta ức hiếp.
Vì muốn bảo vệ các con, bà dần dần trở nên cứng rắn, chua ngoa, hiện nay đã có thể sánh ngang với mẹ Phong, được người ta gọi là "Đông Tây Song Sát của đại đội Hướng Dương ", đánh nhau chửi lộn đều là sở trường của bà.
"Mẹ, hay là ba chúng con cũng đi." Tống Ái Quốc nói: "Nhà chúng ta tuy sa sút nhưng tuyệt đối không thể để người khác tùy ý bắt nạt như vậy. Ai dám ức hiếp chị hai con nhất định phải bắt kẻ đó trả giá."
Tống Sơ Noãn kéo mẹ Tống lại ngăn cản: "Mẹ, lúc đó không có ai khác ở đó, không có bằng chứng cô ta sẽ không thừa nhận đâu. Nhưng mà con đã dạy dỗ cô ta rồi, con tát cô ta còn đá cô ta xuống sông, coi như là đã tự mình báo thù rồi."
Mọi người nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Sơ Noãn nói: "Mẹ, mọi người đừng đứng đây nữa, vào nhà đi."
Mẹ Tống và ba anh em nhà họ Tống vừa rồi còn đang làm việc trên ruộng, người đầy bụi bặm, rơm rạ.
Mẹ Tống nói: "Noãn Noãn, chúng ta không vào nhà đâu, nhìn thấy con không sao là chúng ta yên tâm rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng về ruộng gặt lúa mì đây."
Tống Bảo Quốc và Tống Vệ Quốc đặt hai đứa nhỏ xuống, Tống Bảo Quốc nói: "Ngoan nào, ở nhà với mẹ đi, bà ngoại và các cậu phải về rồi."
Hai đứa nhỏ vẫy vẫy tay về phía họ: "Tạm biệt bà ngoại, tạm biệt các cậu ạ!"
"Tạm biệt các cháu yêu!"
Bốn người mẹ Tống rời đi, Tống Sơ Noãn dẫn theo hai đứa nhỏ trở về nhà.
Mẹ Tống nói: "Noãn Noãn, con nói như vậy mới đúng, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông suốt. Mẹ nói cho con biết, Bắc Nghiên là người tuyệt đối có thể dựa dẫm được, hai đứa nhỏ lại ngoan ngoãn như vậy, sống hạnh phúc với nó, vun vén cho gia đình nhỏ của các con chắc chắn sẽ không sai đâu."
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ nữa."
Nói một hồi lâu, bốn người nhà họ Tống vẫn không hiểu tại sao Tống Sơ Noãn lại bị rơi xuống nước.
Tống Vệ Quốc hỏi: "Em gái, nếu em không ly hôn với Bắc Nghiên vậy tại sao em lại bị rơi xuống nước?"
"Em..." Tống Sơ Noãn nói: "Em bị Tống Phấn Phấn đẩy xuống. Em chỉ ra bờ sông đi dạo một chút ai ngờ cô ta thừa lúc em không đề phòng đẩy em xuống sông."
"Cái gì?" Mẹ Tống lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Cái thứ đồ bỏ đi xấu xí đó, nó tưởng mình xấu xí thì có thể muốn làm gì thì làm, dám cả gan đẩy con gái mẹ xuống sông. Con gái ngoan ngoan đợi đó, mẹ đi báo thù cho con."
Trước đây mẹ Tống là tiểu thư khuê các yếu đuối nhưng sau khi theo cha Tống đến đây, đã xảy ra quá nhiều chuyện cũng trải qua quá nhiều bất công.
Từ sau khi cha Tống bị liệt, bà một mình gồng gánh nuôi nấng năm đứa con, mẹ góa con côi không ít lần bị người ta ức hiếp.
Vì muốn bảo vệ các con, bà dần dần trở nên cứng rắn, chua ngoa, hiện nay đã có thể sánh ngang với mẹ Phong, được người ta gọi là "Đông Tây Song Sát của đại đội Hướng Dương ", đánh nhau chửi lộn đều là sở trường của bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, hay là ba chúng con cũng đi." Tống Ái Quốc nói: "Nhà chúng ta tuy sa sút nhưng tuyệt đối không thể để người khác tùy ý bắt nạt như vậy. Ai dám ức hiếp chị hai con nhất định phải bắt kẻ đó trả giá."
Tống Sơ Noãn kéo mẹ Tống lại ngăn cản: "Mẹ, lúc đó không có ai khác ở đó, không có bằng chứng cô ta sẽ không thừa nhận đâu. Nhưng mà con đã dạy dỗ cô ta rồi, con tát cô ta còn đá cô ta xuống sông, coi như là đã tự mình báo thù rồi."
Mọi người nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Sơ Noãn nói: "Mẹ, mọi người đừng đứng đây nữa, vào nhà đi."
Mẹ Tống và ba anh em nhà họ Tống vừa rồi còn đang làm việc trên ruộng, người đầy bụi bặm, rơm rạ.
Mẹ Tống nói: "Noãn Noãn, chúng ta không vào nhà đâu, nhìn thấy con không sao là chúng ta yên tâm rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng về ruộng gặt lúa mì đây."
Tống Bảo Quốc và Tống Vệ Quốc đặt hai đứa nhỏ xuống, Tống Bảo Quốc nói: "Ngoan nào, ở nhà với mẹ đi, bà ngoại và các cậu phải về rồi."
Hai đứa nhỏ vẫy vẫy tay về phía họ: "Tạm biệt bà ngoại, tạm biệt các cậu ạ!"
"Tạm biệt các cháu yêu!"
Bốn người mẹ Tống rời đi, Tống Sơ Noãn dẫn theo hai đứa nhỏ trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro