70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 17
2024-11-19 23:13:37
Cô tháo mũ của Tống Cẩm Nguyệt xuống ném vào trong lò, đợi đến trưa nấu cơm thì châm lửa đốt.
Nhà họ Phong có tất cả sáu gian nhà, bốn gian nhà chính hướng Nam, hai gian nhà Tây, đều là nhà đất.
Theo thứ tự lớn nhỏ trong nhà, cha Phong, mẹ Phong và hai người anh trai của Phong Bắc Nghiên đều ở nhà chính, mỗi người một gian, gian chính giữa được dọn trống làm phòng khách.
Hai gian nhà Tây, cô và Phong Bắc Nghiên một gian, bên cạnh ở là Phong Bắc Vũ.
Mùa hè, nhà Tây mát mẻ hơn nhà chính.
Tống Sơ Noãn trở về phòng chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh một chút.
Hôm qua Phong Bắc Nghiên vừa về đến nhà cô đã gây chuyện với anh, sợ đánh không lại anh cô liền ném đá nhỏ vào người anh, trên đất có một đống đá nhỏ.
Đại Bảo và Nhị Bảo chạy vào: "Mẹ ơi, mẹ cần chúng con làm gì ạ? Chúng con cũng có thể làm việc nhà mà."
Tống Sơ Noãn chỉ vào đống đá trên mặt đất: "Nhặt những thứ này lên ném ra ngoài đi."
“Được thôi.”
Hai đứa nhỏ rất siêng năng, nhặt hết đá trên mặt đất vào trong giỏ trước sau đó mới đổ ra góc ngoài.
Trời nóng, buổi tối chỉ đắp mỗi cái chăn đơn, Tống Sơ Noãn bê cả chăn đơn và chiếu ra ngoài, giữa hai cây hòe trong sân có buộc một sợi dây thừng, cô phơi chăn chiếu lên đó rồi quay vào nhà quét giường.
Khi đang thu dọn quần áo cô phát hiện trong tủ có mấy bó mì sợi, hai gói đường đỏ, hai gói kẹo trái cây, còn có một gói kẹo sữa Thỏ Trắng, hai hộp sữa bột mạch nha, trong thùng bên ngoài còn để ba chục quả trứng gà.
Quần áo của nguyên chủ cũng không ít, riêng quần Alibaba đã có ba cái, ở nông thôn coi như rất xa xỉ.
Trên bàn dài để kem dưỡng da Tuyết Hoa, kem bôi da Ngao Lợi, xà phòng, bột gội đầu, trong ngăn kéo còn có hai hộp kem dưỡng da Tuyết Hoa chưa mở và một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Thượng Hải.
Trên tường phía trên bàn dán mấy tấm ảnh của nguyên chủ, đều là ảnh chụp một mình cô, không có tấm nào chụp chung hai đứa nhỏ và Phong Bắc Nghiên.
Người ở quê ăn no bụng đã là vấn đề, thường không theo đuổi thời thượng, nhà có chút tiền cũng đều mua nhu yếu phẩm sinh hoạt, có thể chụp ảnh rất ít.
Nguyên chủ quả thực là một người rất biết hưởng thụ.
Cô lấy ra bốn viên kẹo sữa Thỏ Trắng đưa cho Đại Bảo và Nhị Bảo: “Mỗi đứa hai viên.”
Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy kẹo sữa đều thè lưỡi liếm môi, sau đó đưa tay nhỏ ra nhận lấy.
“Cảm ơn mẹ ạ.”
Tống Sơ Noãn cười nói: “Không cần khách sáo với mẹ, sau này không cần nói cảm ơn nữa.”
Hai đứa nhỏ gật đầu, vâng một tiếng.
Dọn dẹp vệ sinh xong, Tống Sơ Noãn nhìn thấy người hai đứa nhỏ đều lấm lem bùn đất.
Mấy ngày nay bận nông vụ, mẹ Phong không có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ cẩn thận, trên người bọn trẻ nhìn rõ mồn một một lớp bùn, trên quần áo không chỉ có bụi đất còn có cả râu lúa mạch dính từ ngoài ruộng về.
Nhà họ Phong có tất cả sáu gian nhà, bốn gian nhà chính hướng Nam, hai gian nhà Tây, đều là nhà đất.
Theo thứ tự lớn nhỏ trong nhà, cha Phong, mẹ Phong và hai người anh trai của Phong Bắc Nghiên đều ở nhà chính, mỗi người một gian, gian chính giữa được dọn trống làm phòng khách.
Hai gian nhà Tây, cô và Phong Bắc Nghiên một gian, bên cạnh ở là Phong Bắc Vũ.
Mùa hè, nhà Tây mát mẻ hơn nhà chính.
Tống Sơ Noãn trở về phòng chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh một chút.
Hôm qua Phong Bắc Nghiên vừa về đến nhà cô đã gây chuyện với anh, sợ đánh không lại anh cô liền ném đá nhỏ vào người anh, trên đất có một đống đá nhỏ.
Đại Bảo và Nhị Bảo chạy vào: "Mẹ ơi, mẹ cần chúng con làm gì ạ? Chúng con cũng có thể làm việc nhà mà."
Tống Sơ Noãn chỉ vào đống đá trên mặt đất: "Nhặt những thứ này lên ném ra ngoài đi."
“Được thôi.”
Hai đứa nhỏ rất siêng năng, nhặt hết đá trên mặt đất vào trong giỏ trước sau đó mới đổ ra góc ngoài.
Trời nóng, buổi tối chỉ đắp mỗi cái chăn đơn, Tống Sơ Noãn bê cả chăn đơn và chiếu ra ngoài, giữa hai cây hòe trong sân có buộc một sợi dây thừng, cô phơi chăn chiếu lên đó rồi quay vào nhà quét giường.
Khi đang thu dọn quần áo cô phát hiện trong tủ có mấy bó mì sợi, hai gói đường đỏ, hai gói kẹo trái cây, còn có một gói kẹo sữa Thỏ Trắng, hai hộp sữa bột mạch nha, trong thùng bên ngoài còn để ba chục quả trứng gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quần áo của nguyên chủ cũng không ít, riêng quần Alibaba đã có ba cái, ở nông thôn coi như rất xa xỉ.
Trên bàn dài để kem dưỡng da Tuyết Hoa, kem bôi da Ngao Lợi, xà phòng, bột gội đầu, trong ngăn kéo còn có hai hộp kem dưỡng da Tuyết Hoa chưa mở và một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Thượng Hải.
Trên tường phía trên bàn dán mấy tấm ảnh của nguyên chủ, đều là ảnh chụp một mình cô, không có tấm nào chụp chung hai đứa nhỏ và Phong Bắc Nghiên.
Người ở quê ăn no bụng đã là vấn đề, thường không theo đuổi thời thượng, nhà có chút tiền cũng đều mua nhu yếu phẩm sinh hoạt, có thể chụp ảnh rất ít.
Nguyên chủ quả thực là một người rất biết hưởng thụ.
Cô lấy ra bốn viên kẹo sữa Thỏ Trắng đưa cho Đại Bảo và Nhị Bảo: “Mỗi đứa hai viên.”
Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy kẹo sữa đều thè lưỡi liếm môi, sau đó đưa tay nhỏ ra nhận lấy.
“Cảm ơn mẹ ạ.”
Tống Sơ Noãn cười nói: “Không cần khách sáo với mẹ, sau này không cần nói cảm ơn nữa.”
Hai đứa nhỏ gật đầu, vâng một tiếng.
Dọn dẹp vệ sinh xong, Tống Sơ Noãn nhìn thấy người hai đứa nhỏ đều lấm lem bùn đất.
Mấy ngày nay bận nông vụ, mẹ Phong không có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ cẩn thận, trên người bọn trẻ nhìn rõ mồn một một lớp bùn, trên quần áo không chỉ có bụi đất còn có cả râu lúa mạch dính từ ngoài ruộng về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro