70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 27
2024-11-19 23:13:37
Vậy mà Thường Ngọc Như lại giúp đỡ Tống Sơ Noãn, đúng là ngu ngốc.
Cô ta đi vào bếp nói với Thường Ngọc Như: "Chị dâu cả, em thấy rồi đấy nhé, vừa nãy chị cố ý giúp đỡ nhà chú ba phải không? Em dâu ba đó ngày thường không biết điều, chỉ biết lo cho bản thân cô ta mà chị xem chị giúp cô ta có ý nghĩa gì không? Cô ra có nhớ ơn chị không?"
Thường Ngọc Như nói: "Mẫn Lệ, chị cũng muốn nói em đấy. Vừa nãy em không thấy có người đến cửa nhà mình bắt nạt người nhà mình sao? Sơ Noãn và chúng ta đều là con dâu nhà họ Phong, bọn họ bắt nạt Sơ Noãn chính là bắt nạt nhà họ Phong, chị có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Lưu Mẫn Lệ bĩu môi: “Lo chuyện bao đồng, bày đặt tốt bụng.”
Thường Ngọc Như tức đến nỗi ngực phập phồng: “Sau này có người bắt nạt em thì chị đây mặc kệ.”
Lưu Mẫn Lệ thấy Thường Ngọc Như giận vội vàng nói: “Chị dâu, em cũng chỉ nói sự thật thôi. Chị xem chị một lòng một dạ vì nhà họ Phong mà mẹ chồng có xem trọng nhà mình đâu, bà ấy chỉ quan tâm đến nhà chú ba, rõ ràng là thiên vị. Mẹ thích nhà chú ấy mà chẳng ưa gì nhà mình.”
Thường Ngọc Như sao có thể không hiểu ý cô ta, cô ta ghen tị với Sơ Noãn muốn thêm dầu vào lửa, lôi kéo cô cùng ghét Tống Sơ Noãn.
“Mẫn Lệ, rảnh rỗi thì làm việc nhiều vào, đừng suốt ngày đi nói xấu người khác. Mẹ đối xử với ai mà chẳng tốt, năm đó em với vợ Lưu Toản đánh nhau, em đánh không lại người ta chẳng phải mẹ ra mặt giúp em đó sao, sao lúc đó em không nói bà ấy thiên vị em? Em sinh con ở cữ, bà ấy cũng chăm sóc cho em cơ mà? Bà ấy chẳng qua là muốn cái nhà này yên ấm, gia hoà vạn sự hưng mà thôi, sao em lại nhỏ nhen như vậy?”
Lưu Mẫn Lệ vẫn không phục, dù sao cô ta nhìn Tống Sơ Noãn là thấy ngứa mắt.
Cô ta chua ngoa nói: “Chị dâu, em thấy chị cũng bị nhà chú ba mua chuộc rồi, cứ bênh vực cô ta. Người ta có tiền cũng chẳng cho chị, đồ ngon cũng chẳng cho chị ăn, có khác gì lấy mặt nóng đi áp vào mông lạnh đâu.”
“Em…” Thường Ngọc Như tức đến phập phồng cả ngực: “Chị nói em không hiểu, thôi im lặng là vàng đi.”
“Không nói thì thôi.” Lưu Mẫn Lệ hừ lạnh một tiếng, phủi tay bỏ đi.
Đàn ông trong làng thường làm việc ngoài đồng lâu hơn phụ nữ, lúc này mấy cha con nhà họ Phong vẫn chưa về.
Mấy đứa con gái thì đã về trước, đang ríu rít ngoài sân.
Tống Sơ Noãn lấy từ trong tủ ra một bó mì, thêm bốn quả trứng chuẩn bị làm mì xào.
Nguyên chủ khi phân gia được chia một mảnh đất nhỏ, nằm cạnh đất của nhà họ Phong, trong đó trồng hành, hẹ, dưa chuột và cà chua.
Lúc này cà chua mới chỉ vừa đậu quả, cô hái một nắm hẹ quyết định làm món mì trứng gà nấu canh hẹ.
Khi còn ở hiện đại cô rất thích ăn ngon, thích nấu nướng, vì vậy cô đã đăng kí một khoá học nấu ăn.
Cô ta đi vào bếp nói với Thường Ngọc Như: "Chị dâu cả, em thấy rồi đấy nhé, vừa nãy chị cố ý giúp đỡ nhà chú ba phải không? Em dâu ba đó ngày thường không biết điều, chỉ biết lo cho bản thân cô ta mà chị xem chị giúp cô ta có ý nghĩa gì không? Cô ra có nhớ ơn chị không?"
Thường Ngọc Như nói: "Mẫn Lệ, chị cũng muốn nói em đấy. Vừa nãy em không thấy có người đến cửa nhà mình bắt nạt người nhà mình sao? Sơ Noãn và chúng ta đều là con dâu nhà họ Phong, bọn họ bắt nạt Sơ Noãn chính là bắt nạt nhà họ Phong, chị có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Lưu Mẫn Lệ bĩu môi: “Lo chuyện bao đồng, bày đặt tốt bụng.”
Thường Ngọc Như tức đến nỗi ngực phập phồng: “Sau này có người bắt nạt em thì chị đây mặc kệ.”
Lưu Mẫn Lệ thấy Thường Ngọc Như giận vội vàng nói: “Chị dâu, em cũng chỉ nói sự thật thôi. Chị xem chị một lòng một dạ vì nhà họ Phong mà mẹ chồng có xem trọng nhà mình đâu, bà ấy chỉ quan tâm đến nhà chú ba, rõ ràng là thiên vị. Mẹ thích nhà chú ấy mà chẳng ưa gì nhà mình.”
Thường Ngọc Như sao có thể không hiểu ý cô ta, cô ta ghen tị với Sơ Noãn muốn thêm dầu vào lửa, lôi kéo cô cùng ghét Tống Sơ Noãn.
“Mẫn Lệ, rảnh rỗi thì làm việc nhiều vào, đừng suốt ngày đi nói xấu người khác. Mẹ đối xử với ai mà chẳng tốt, năm đó em với vợ Lưu Toản đánh nhau, em đánh không lại người ta chẳng phải mẹ ra mặt giúp em đó sao, sao lúc đó em không nói bà ấy thiên vị em? Em sinh con ở cữ, bà ấy cũng chăm sóc cho em cơ mà? Bà ấy chẳng qua là muốn cái nhà này yên ấm, gia hoà vạn sự hưng mà thôi, sao em lại nhỏ nhen như vậy?”
Lưu Mẫn Lệ vẫn không phục, dù sao cô ta nhìn Tống Sơ Noãn là thấy ngứa mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta chua ngoa nói: “Chị dâu, em thấy chị cũng bị nhà chú ba mua chuộc rồi, cứ bênh vực cô ta. Người ta có tiền cũng chẳng cho chị, đồ ngon cũng chẳng cho chị ăn, có khác gì lấy mặt nóng đi áp vào mông lạnh đâu.”
“Em…” Thường Ngọc Như tức đến phập phồng cả ngực: “Chị nói em không hiểu, thôi im lặng là vàng đi.”
“Không nói thì thôi.” Lưu Mẫn Lệ hừ lạnh một tiếng, phủi tay bỏ đi.
Đàn ông trong làng thường làm việc ngoài đồng lâu hơn phụ nữ, lúc này mấy cha con nhà họ Phong vẫn chưa về.
Mấy đứa con gái thì đã về trước, đang ríu rít ngoài sân.
Tống Sơ Noãn lấy từ trong tủ ra một bó mì, thêm bốn quả trứng chuẩn bị làm mì xào.
Nguyên chủ khi phân gia được chia một mảnh đất nhỏ, nằm cạnh đất của nhà họ Phong, trong đó trồng hành, hẹ, dưa chuột và cà chua.
Lúc này cà chua mới chỉ vừa đậu quả, cô hái một nắm hẹ quyết định làm món mì trứng gà nấu canh hẹ.
Khi còn ở hiện đại cô rất thích ăn ngon, thích nấu nướng, vì vậy cô đã đăng kí một khoá học nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro