70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 28
2024-11-19 23:13:37
Có lẽ những người nghiện ăn uống đều có năng khiếu nấu nướng, cô học nhanh đến mức sắp đuổi kịp những đầu bếp chuyên nghiệp.
Đầu tiên nhặt hẹ, rửa sạch, cắt khúc, đập trứng gà vào bát, đánh tan lòng đỏ và lòng trắng.
Vẫn là Đại Bảo nhóm lửa, Nhị Bảo ôm củi.
Tống Sơ Noãn cọ rửa nồi sạch sẽ, cho dầu vào, đợi dầu nóng đến một mức độ nhất định thì đổ trứng vào, chiên trứng thành miếng rồi gắp ra để riêng.
Sau đó lại đổ dầu vào chảo xào hẹ, thêm nước, nước sôi thì cho mì vào, bỏ trứng đã chiên vào, cuối cùng nêm nếm gia vị.
Mẹ Phong, Thường Ngọc Như và Lưu Mẫn Lệ đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra từ chỗ Tống Sơ Noãn đang nấu nướng, thơm quá, ngửi là biết món đó cho bao nhiêu dầu mỡ, bởi vì những món họ ăn ngày thường chưa bao giờ có mùi thơm như vậy.
Mẹ Phong là người sống quen khổ cực, rất muốn chạy qua nhắc nhở Tống Sơ Noãn, kêu cô tiết kiệm dầu mỡ một chút.
Nhưng bà nghĩ lại rồi nhịn, lúc mới chia nhà, Lưu Mẫn Lệ cũng lắm mồm chạy qua dạy đời Tống Sơ Noãn, kết quả bị người ta một câu chặn họng: "Liên quan gì đến chị, tôi dùng tiền của chị ăn đồ của chị à? Rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Chỉ cần con dâu có thể sống tốt với con trai, tiêu nhiều tiền một chút cũng không sao, dù sao con trai bà cũng kiếm ra tiền.
Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu hay sao.
Thường Ngọc Như không nói gì, Lưu Mẫn Lệ thì nuốt nước miếng ừng ực, vì sao Tống Sơ Noãn lại tốt số như vậy chứ?
Mấy đứa trẻ trong sân ngửi thấy mùi thơm liền hít hà.
“Oa, mợ ba nấu ăn thơm quá!”.
Nhưng chúng đều biết mợ ba khó ở, có đến cũng bị đuổi về, lại còn bị mắng là đồ tham ăn nên chẳng đứa nào dám bén mảng đến.
Không lâu sau, Phong Bắc Nghiên cùng với mấy người đàn ông khác trong nhà họ Phong cũng trở về.
Mọi người quây quần bên cái chậu men sứ cũ kỹ giữa sân rửa tay, Phong Bắc Nghiên theo mùi thơm tìm đến chỗ Tống Sơ Noãn, lặng lẽ đi đến phía sau cô.
“Cha về rồi.” Đại Bảo là người đầu tiên nhìn thấy anh.
“Ừ.”
Tống Sơ Noãn đang nấu mì, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn chạm vào ngực Phong Bắc Nghiên. Một mùi hương thoang thoảng của cây tùng ập vào mặt, len lỏi vào khoang mũi, thật dễ ngửi.
“Anh về rồi.” Cô lên tiếng.
“Ừ, em đang nấu mì à?”
“Vâng. Anh ăn ở nhà chúng hay là sang nhà mẹ ăn?”
“Nhà chúng ta?” Phong Bắc Nghiên khẽ nhếch môi cười, nhớ đến lúc ở ruộng cô đích thân đưa nước cho anh, còn lau mồ hôi cho anh, bây giờ lại chủ động mời anh ăn cơm, vợ anh tốt với anh như vậy khiến anh theo bản năng không muốn từ chối.
Hơn nữa cơm vợ nấu thơm phức như vậy, làm sao anh nỡ bỏ đi chứ? Anh cong môi nói: “Anh ăn ở đây với em.”
“Vậy được, anh đi nói với mẹ một tiếng, em nấu thêm chút nữa rồi cả nhà mình cùng ăn.”
Đầu tiên nhặt hẹ, rửa sạch, cắt khúc, đập trứng gà vào bát, đánh tan lòng đỏ và lòng trắng.
Vẫn là Đại Bảo nhóm lửa, Nhị Bảo ôm củi.
Tống Sơ Noãn cọ rửa nồi sạch sẽ, cho dầu vào, đợi dầu nóng đến một mức độ nhất định thì đổ trứng vào, chiên trứng thành miếng rồi gắp ra để riêng.
Sau đó lại đổ dầu vào chảo xào hẹ, thêm nước, nước sôi thì cho mì vào, bỏ trứng đã chiên vào, cuối cùng nêm nếm gia vị.
Mẹ Phong, Thường Ngọc Như và Lưu Mẫn Lệ đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra từ chỗ Tống Sơ Noãn đang nấu nướng, thơm quá, ngửi là biết món đó cho bao nhiêu dầu mỡ, bởi vì những món họ ăn ngày thường chưa bao giờ có mùi thơm như vậy.
Mẹ Phong là người sống quen khổ cực, rất muốn chạy qua nhắc nhở Tống Sơ Noãn, kêu cô tiết kiệm dầu mỡ một chút.
Nhưng bà nghĩ lại rồi nhịn, lúc mới chia nhà, Lưu Mẫn Lệ cũng lắm mồm chạy qua dạy đời Tống Sơ Noãn, kết quả bị người ta một câu chặn họng: "Liên quan gì đến chị, tôi dùng tiền của chị ăn đồ của chị à? Rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Chỉ cần con dâu có thể sống tốt với con trai, tiêu nhiều tiền một chút cũng không sao, dù sao con trai bà cũng kiếm ra tiền.
Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu hay sao.
Thường Ngọc Như không nói gì, Lưu Mẫn Lệ thì nuốt nước miếng ừng ực, vì sao Tống Sơ Noãn lại tốt số như vậy chứ?
Mấy đứa trẻ trong sân ngửi thấy mùi thơm liền hít hà.
“Oa, mợ ba nấu ăn thơm quá!”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chúng đều biết mợ ba khó ở, có đến cũng bị đuổi về, lại còn bị mắng là đồ tham ăn nên chẳng đứa nào dám bén mảng đến.
Không lâu sau, Phong Bắc Nghiên cùng với mấy người đàn ông khác trong nhà họ Phong cũng trở về.
Mọi người quây quần bên cái chậu men sứ cũ kỹ giữa sân rửa tay, Phong Bắc Nghiên theo mùi thơm tìm đến chỗ Tống Sơ Noãn, lặng lẽ đi đến phía sau cô.
“Cha về rồi.” Đại Bảo là người đầu tiên nhìn thấy anh.
“Ừ.”
Tống Sơ Noãn đang nấu mì, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn chạm vào ngực Phong Bắc Nghiên. Một mùi hương thoang thoảng của cây tùng ập vào mặt, len lỏi vào khoang mũi, thật dễ ngửi.
“Anh về rồi.” Cô lên tiếng.
“Ừ, em đang nấu mì à?”
“Vâng. Anh ăn ở nhà chúng hay là sang nhà mẹ ăn?”
“Nhà chúng ta?” Phong Bắc Nghiên khẽ nhếch môi cười, nhớ đến lúc ở ruộng cô đích thân đưa nước cho anh, còn lau mồ hôi cho anh, bây giờ lại chủ động mời anh ăn cơm, vợ anh tốt với anh như vậy khiến anh theo bản năng không muốn từ chối.
Hơn nữa cơm vợ nấu thơm phức như vậy, làm sao anh nỡ bỏ đi chứ? Anh cong môi nói: “Anh ăn ở đây với em.”
“Vậy được, anh đi nói với mẹ một tiếng, em nấu thêm chút nữa rồi cả nhà mình cùng ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro