70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 32
2024-11-19 23:13:37
Ăn cơm xong không lâu, người lớn trong nhà đều phải ra đồng làm việc.
Tống Sơ Noãn đổ đầy nước vào bình cho Phong Bắc Nghiên, để anh mang ra đồng uống, còn hai đứa nhỏ ở nhà với cô.
Buổi chiều, Tống Sơ Noãn muốn đến nhà họ Tống một chuyến.
Trước khi ra khỏi nhà, cô tìm thấy một chiếc giỏ tre trong phòng để hai mươi quả trứng gà, hai gói đường đỏ vào rồi lấy vải xanh phủ lên.
Nhà họ Tống và nhà bác cả Tống ở cạnh nhau, vừa đến tường ngoài nhà bác cả Tống đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết và tiếng cầu xin từ bên trong vọng ra, tất nhiên không thể thiếu tiếng chửi rủa và tiếng gậy gộc.
Tống Sơ Noãn không để ý, dẫn theo hai con đi thẳng đến nhà họ Tống.
Nhà họ Tống có năm gian nhà gạch ngói xanh, có thể coi là căn nhà bề thế nhất làng. Cổng mở toang, trong sân chỉ có hai đứa trẻ đang chơi đùa, chúng đều là con của anh cả Tống Bảo Quốc, một trai một gái, con trai là Thạch Đầu năm tuổi, con gái là Hoan Hoan ba tuổi.
Anh cả từng lấy hai đời vợ, người vợ đầu tiên khó sinh khi sinh Thạch Đầu nên qua đời.
Một năm sau, anh lại cưới vợ, kết quả người vợ thứ hai cũng vì khó sinh mà mất.
Vì thế, tiếng xấu anh cả Tống khắc vợ lan truyền khắp mười dặm tám làng, không ai dám gả con gái cho anh nữa.
Ngay cả anh hai Tống Vệ Quốc hai mươi ba tuổi cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Em út năm nay mười tám tuổi cũng đến tuổi lấy vợ nhưng chuyện của anh cả và anh hai vẫn chưa giải quyết xong nên chuyện của cậu ta cũng chỉ có thể tạm gác lại.
Thấy Tống Sơ Noãn dắt theo hai đứa con, Thạch Đầu và Hoan Hoan chạy ào ra đón: "Cô, anh Nhị Bảo, anh Nhị Bảo, mọi người đến rồi."
"Ừ."
Tống Sơ Noãn vội vàng lấy kẹo sữa thỏ trắng trong giỏ ra cho mỗi đứa hai cái.
"Cảm ơn cô."
Tống Sơ Noãn xoa đầu hai đứa cháu, để chúng chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo ngoài sân.
Bước vào nhà, Tống Sơ Noãn thấy mọi người đã ra đồng làm việc cả, chỉ còn mỗi mình cha cô nằm trên giường đất, người bị liệt chẳng đi được.
Từ ngày bị tịch thu gia sản, nhà họ Tống đã khốn khó trăm bề, sau khi cha cô bị liệt thì lại càng thêm túng quẫn.
Mẹ cô không chỉ có học thức mà còn rất khéo tay.
Nhà có hai con gái, Tống Sơ Nhan bằng tuổi nguyên chủ, thích may vá thêu thùa không thích học hành, còn nguyên chủ lại thích học chữ.
Vì nhà nghèo, hai anh trai phải ra đồng kiếm công điểm, chị gái cũng chỉ tranh thủ học may vá với mẹ vào buổi tối, các anh thỉnh thoảng cũng học lỏm được ít chữ nghĩa.
Ấy thế mà nguyên chủ lại được cho ăn học đến hết trung học, dù gia đình có khó khăn đến đâu, phải thắt lưng buộc bụng cũng không một ai có ý định bắt cô nghỉ học.
Để đỡ đần gia đình, em trai cô chỉ học hết tiểu học rồi cũng theo chân các anh ra đồng.
Tống Sơ Noãn đổ đầy nước vào bình cho Phong Bắc Nghiên, để anh mang ra đồng uống, còn hai đứa nhỏ ở nhà với cô.
Buổi chiều, Tống Sơ Noãn muốn đến nhà họ Tống một chuyến.
Trước khi ra khỏi nhà, cô tìm thấy một chiếc giỏ tre trong phòng để hai mươi quả trứng gà, hai gói đường đỏ vào rồi lấy vải xanh phủ lên.
Nhà họ Tống và nhà bác cả Tống ở cạnh nhau, vừa đến tường ngoài nhà bác cả Tống đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết và tiếng cầu xin từ bên trong vọng ra, tất nhiên không thể thiếu tiếng chửi rủa và tiếng gậy gộc.
Tống Sơ Noãn không để ý, dẫn theo hai con đi thẳng đến nhà họ Tống.
Nhà họ Tống có năm gian nhà gạch ngói xanh, có thể coi là căn nhà bề thế nhất làng. Cổng mở toang, trong sân chỉ có hai đứa trẻ đang chơi đùa, chúng đều là con của anh cả Tống Bảo Quốc, một trai một gái, con trai là Thạch Đầu năm tuổi, con gái là Hoan Hoan ba tuổi.
Anh cả từng lấy hai đời vợ, người vợ đầu tiên khó sinh khi sinh Thạch Đầu nên qua đời.
Một năm sau, anh lại cưới vợ, kết quả người vợ thứ hai cũng vì khó sinh mà mất.
Vì thế, tiếng xấu anh cả Tống khắc vợ lan truyền khắp mười dặm tám làng, không ai dám gả con gái cho anh nữa.
Ngay cả anh hai Tống Vệ Quốc hai mươi ba tuổi cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Em út năm nay mười tám tuổi cũng đến tuổi lấy vợ nhưng chuyện của anh cả và anh hai vẫn chưa giải quyết xong nên chuyện của cậu ta cũng chỉ có thể tạm gác lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tống Sơ Noãn dắt theo hai đứa con, Thạch Đầu và Hoan Hoan chạy ào ra đón: "Cô, anh Nhị Bảo, anh Nhị Bảo, mọi người đến rồi."
"Ừ."
Tống Sơ Noãn vội vàng lấy kẹo sữa thỏ trắng trong giỏ ra cho mỗi đứa hai cái.
"Cảm ơn cô."
Tống Sơ Noãn xoa đầu hai đứa cháu, để chúng chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo ngoài sân.
Bước vào nhà, Tống Sơ Noãn thấy mọi người đã ra đồng làm việc cả, chỉ còn mỗi mình cha cô nằm trên giường đất, người bị liệt chẳng đi được.
Từ ngày bị tịch thu gia sản, nhà họ Tống đã khốn khó trăm bề, sau khi cha cô bị liệt thì lại càng thêm túng quẫn.
Mẹ cô không chỉ có học thức mà còn rất khéo tay.
Nhà có hai con gái, Tống Sơ Nhan bằng tuổi nguyên chủ, thích may vá thêu thùa không thích học hành, còn nguyên chủ lại thích học chữ.
Vì nhà nghèo, hai anh trai phải ra đồng kiếm công điểm, chị gái cũng chỉ tranh thủ học may vá với mẹ vào buổi tối, các anh thỉnh thoảng cũng học lỏm được ít chữ nghĩa.
Ấy thế mà nguyên chủ lại được cho ăn học đến hết trung học, dù gia đình có khó khăn đến đâu, phải thắt lưng buộc bụng cũng không một ai có ý định bắt cô nghỉ học.
Để đỡ đần gia đình, em trai cô chỉ học hết tiểu học rồi cũng theo chân các anh ra đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro