70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 34
2024-11-19 23:13:37
Tống Phấn Phấn lập tức phủ nhận, cô ta không gả cho tên vô lại này.
"Vương Nhị Ngốc, anh đừng có ăn nói lung tung, tôi căn bản không phải do anh cứu, là tự tôi bò lên bờ, tôi là con gái nhà lành, anh muốn cưới tôi đừng có mơ."
Cô ta thà ở lại nhà họ Tống chịu khổ chứ quyết không gả cho tên vô lại Vương Nhị Ngốc này.
"Phấn Phấn, nếu cô dám không thừa nhận thì tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng. Tôi không chỉ nói với ông ấy là tôi đã cứu cô mà vết thương trên đầu tôi cũng là do cô đánh, tôi muốn ông ấy làm chủ cho tôi."
Tống Phấn Phấn nói: "Anh nói anh cứu tôi ai làm chứng?"
Mùa vụ bận rộn, trừ lúc lên xuống đồng, bình thường rất ít người ở bờ sông.
Vương Nhị Ngốc quả thật không tìm được nhân chứng, nhưng điều đó không thể ngăn cản hắn ta bịa chuyện.
"Có tên ngốc nhà họ Trần và Nhị Bong Chùy nhà họ Lý, bọn họ đều nhìn thấy ở bên cạnh đấy. Nếu cô không gả cho tôi cũng sẽ không ai dám lấy cô đâu."
Tống Phấn Phấn từng bị Tống Sơ Noãn lừa một lần cũng coi như học khôn thêm một chút.
"Vương Nhị Ngốc, anh nói bọn họ nhìn thấy thì tôi liền tin sao? Lúc đó căn bản không có người khác ở đó, anh đừng hòng lừa tôi."
Bà nội Tống nói: "Vương Nhị Ngốc, cậu cũng tự soi gương lại bản thân mình xem, Phấn Phấn nhà chúng tôi nhất định phải gả cho một nhà tốt, còn cậu đi chỗ khác chơi đi."
Bà nội Tống bỗng nhiên nghĩ đến sau này dùng Tống Phấn Phấn đổi lấy sính lễ cao ngất, ít nhiều cũng có thể bù đắp được tổn thất hôm nay.
Tống Cẩm Nguyệt cũng không muốn mất đi nha đầu sai vặt Tống Phấn Phấn này, tuy nha đầu này hơi ngốc nhưng hầu hạ cô ta thì vẫn dư sức.
Cô ta cầm lấy gậy đuổi Vương Nhị Ngốc đi: "Cút nhanh lên!"
Vương Nhị Ngốc đứng dậy hít một cái: "Các người không nhận cũng được, chờ đấy, ông đây sẽ không để các người sống yên ổn đâu."
"Cậu chỉ giỏi dọa người khác thôi." Bà nội Tống khinh thường nói, bà ta an ủi Tống Phấn Phấn: "Phấn Phấn đừng sợ, có chúng ta ở đây nó không dám làm gì cháu đâu."
Tống Phấn Phấn bỗng chốc lại được sưởi ấm, cô ta nắm lấy tay bà nội Tống cảm động nói: "Cảm ơn bà nội."
Ai ngờ giây tiếp theo bà ta liền thay đổi sắc mặt: "Được rồi, ra ruộng kiếm công điểm đi, nếu không lại phải ăn cơm trắng à?"
Trái tim Tống Phấn Phấn lại lạnh xuống: "Được rồi, cháu đi ngay đây."
Tống Sơ Noãn trò chuyện với cha Tống một lúc lâu, để lại đường đỏ và trứng gà rồi dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà họ Phong.
Sau khi về đến nhà, cô tiếp tục dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, cả căn nhà có cảm giác như được khoác lên mình một diện mạo mới.
Ngoài ra, cô còn tìm thấy trong ngăn kéo có khóa, chủ nhân cũ giấu tiền, lấy ra đếm, tổng cộng có ba mươi ba tờ Đại Đoàn Kết, còn có tem phiếu lương thực toàn quốc, tem vải, tem đường, tem bông…
"Vương Nhị Ngốc, anh đừng có ăn nói lung tung, tôi căn bản không phải do anh cứu, là tự tôi bò lên bờ, tôi là con gái nhà lành, anh muốn cưới tôi đừng có mơ."
Cô ta thà ở lại nhà họ Tống chịu khổ chứ quyết không gả cho tên vô lại Vương Nhị Ngốc này.
"Phấn Phấn, nếu cô dám không thừa nhận thì tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng. Tôi không chỉ nói với ông ấy là tôi đã cứu cô mà vết thương trên đầu tôi cũng là do cô đánh, tôi muốn ông ấy làm chủ cho tôi."
Tống Phấn Phấn nói: "Anh nói anh cứu tôi ai làm chứng?"
Mùa vụ bận rộn, trừ lúc lên xuống đồng, bình thường rất ít người ở bờ sông.
Vương Nhị Ngốc quả thật không tìm được nhân chứng, nhưng điều đó không thể ngăn cản hắn ta bịa chuyện.
"Có tên ngốc nhà họ Trần và Nhị Bong Chùy nhà họ Lý, bọn họ đều nhìn thấy ở bên cạnh đấy. Nếu cô không gả cho tôi cũng sẽ không ai dám lấy cô đâu."
Tống Phấn Phấn từng bị Tống Sơ Noãn lừa một lần cũng coi như học khôn thêm một chút.
"Vương Nhị Ngốc, anh nói bọn họ nhìn thấy thì tôi liền tin sao? Lúc đó căn bản không có người khác ở đó, anh đừng hòng lừa tôi."
Bà nội Tống nói: "Vương Nhị Ngốc, cậu cũng tự soi gương lại bản thân mình xem, Phấn Phấn nhà chúng tôi nhất định phải gả cho một nhà tốt, còn cậu đi chỗ khác chơi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nội Tống bỗng nhiên nghĩ đến sau này dùng Tống Phấn Phấn đổi lấy sính lễ cao ngất, ít nhiều cũng có thể bù đắp được tổn thất hôm nay.
Tống Cẩm Nguyệt cũng không muốn mất đi nha đầu sai vặt Tống Phấn Phấn này, tuy nha đầu này hơi ngốc nhưng hầu hạ cô ta thì vẫn dư sức.
Cô ta cầm lấy gậy đuổi Vương Nhị Ngốc đi: "Cút nhanh lên!"
Vương Nhị Ngốc đứng dậy hít một cái: "Các người không nhận cũng được, chờ đấy, ông đây sẽ không để các người sống yên ổn đâu."
"Cậu chỉ giỏi dọa người khác thôi." Bà nội Tống khinh thường nói, bà ta an ủi Tống Phấn Phấn: "Phấn Phấn đừng sợ, có chúng ta ở đây nó không dám làm gì cháu đâu."
Tống Phấn Phấn bỗng chốc lại được sưởi ấm, cô ta nắm lấy tay bà nội Tống cảm động nói: "Cảm ơn bà nội."
Ai ngờ giây tiếp theo bà ta liền thay đổi sắc mặt: "Được rồi, ra ruộng kiếm công điểm đi, nếu không lại phải ăn cơm trắng à?"
Trái tim Tống Phấn Phấn lại lạnh xuống: "Được rồi, cháu đi ngay đây."
Tống Sơ Noãn trò chuyện với cha Tống một lúc lâu, để lại đường đỏ và trứng gà rồi dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà họ Phong.
Sau khi về đến nhà, cô tiếp tục dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, cả căn nhà có cảm giác như được khoác lên mình một diện mạo mới.
Ngoài ra, cô còn tìm thấy trong ngăn kéo có khóa, chủ nhân cũ giấu tiền, lấy ra đếm, tổng cộng có ba mươi ba tờ Đại Đoàn Kết, còn có tem phiếu lương thực toàn quốc, tem vải, tem đường, tem bông…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro