70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 36
2024-11-19 23:13:37
“Ông bà nội, đây là mẹ cho chúng cháu, chúng cháu mỗi đứa ăn một viên, ông bà cũng ăn đi.”
Mẹ Phong cười nói: “Bà đã già rồi không thích ăn kẹo nữa.”
Phong Danh Sơn cũng không muốn ăn đồ của cháu nội: “Đại Bảo và Nhị Bảo đều là đứa trẻ ngoan, hai đứa ăn đi.”
Nghe vậ hai đứa trẻ lập tức ủ rũ mặt mày, ông bà nội ngày thường đối xử với chúng rất tốt, chúng có đồ ăn ngon muốn chia sẻ cùng ông bà nhưng ông bà không cần, chúng có chút buồn.
Có lẽ là ông bà nhìn ra cháu trai không vui, Phong Danh Sơn nói: “Nếu Đại Bảo và Nhị Bảo đã có hiếu như vậy, vậy ông ăn.”
Ông nhận lấy viên kẹo trong tay Đại Bảo, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng, nháy mắt một mùi sữa ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác.
Mẹ Phong thấy ông ăn cũng nhận lấy viên kẹo trong tay Nhị Bảo, mắt Nhị Bảo lập tức sáng rực.
Hôm nay Đại Bảo và Nhị Bảo muốn ngủ cùng Tống Sơ Noãn.
Những đứa trẻ khác đều được mẹ ôm ngủ, chúng đã sớm muốn được ngủ cùng mẹ, chỉ là trước kia mẹ chê chúng bẩn, ồn nên không thích ngủ cùng chúng.
Không biết hôm nay có được hay không.
Đại Bảo nói: “Bà nội, chúng cháu có thể ngủ cùng mẹ không? Hôm nay mẹ đối xử với chúng cháu rất dịu dàng, chắc là sẽ không mắng chúng cháu nữa đâu.”
Mẹ Phong vốn muốn để con trai và con dâu ở riêng, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bọn trẻ làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản?
“Hai đứa đi hỏi mẹ hai đứa trước đi, xem có cho hai đứa ngủ cùng không, nếu không cho thì quay lại đây.”
“Được rồi, bà nội.”
Hai đứa nhỏ tung tăng chạy đi tìm Tống Sơ Noãn.
Chúng chạy đến trước mặt Tống Sơ Noãn, Nhị Bảo mấp máy môi nói: “Mẹ, hôm nay chúng con có thể ngủ cùng mẹ không?”
“Tất nhiên là được rồi, mẹ cũng muốn hai đứa sang đây mà.”
“Tuyệt quá.” Hai đứa trẻ vui mừng khôn xiết.
“Một lát nữa mẹ rửa chân cho hai đứa rồi chúng ta đi ngủ nhé.” Tống Sơ Noãn dỗ dành con.
“Vâng ạ, mẹ. Để con đi lấy nước rửa chân.”
Đại Bảo nhanh nhẹn chạy ra ngoài, định đi xách nước.
Tống Sơ Noãn đuổi theo giúp cậu nhóc múc nửa chậu nước bưng vào phòng.
“Mẹ, để con rửa chân cho mẹ.” Nhị Bảo ngồi xổm xuống nói.
“Không cần.” Tống Sơ Noãn ngăn cậu lại: “Ba mẹ con mình cùng nhau rửa.”
Đại Bảo và Nhị Bảo sợ chân mình làm bẩn nước.
Đại Bảo nói: “Mẹ, mẹ rửa trước đi ạ, mẹ rửa xong rồi anh em con rửa sau.”
Tống Sơ Noãn bảo hai đứa con trai nhỏ bê ghế đến ngồi lên, sau đó cởi giày cho Đại Bảo, lại cởi giày cho Nhị Bảo rồi đặt chân chúng vào chậu nước.
“Ngoan ngoãn nghe lời, mẹ bảo các con rửa thì các con rửa đi.”
Cô cũng cởi giày ra, ba đôi chân cùng ngâm trong một chậu nước.
Đại Bảo và Nhị Bảo cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hạnh phúc đến muốn nổi bong bóng, mẹ thật sự không chê bọn chúng một chút nào.
Rửa chân xong rồi lau khô, Tống Sơ Noãn bèn để hai đứa nhỏ lên giường, cô ra ngoài đổ nước rửa chân.
Mẹ Phong cười nói: “Bà đã già rồi không thích ăn kẹo nữa.”
Phong Danh Sơn cũng không muốn ăn đồ của cháu nội: “Đại Bảo và Nhị Bảo đều là đứa trẻ ngoan, hai đứa ăn đi.”
Nghe vậ hai đứa trẻ lập tức ủ rũ mặt mày, ông bà nội ngày thường đối xử với chúng rất tốt, chúng có đồ ăn ngon muốn chia sẻ cùng ông bà nhưng ông bà không cần, chúng có chút buồn.
Có lẽ là ông bà nhìn ra cháu trai không vui, Phong Danh Sơn nói: “Nếu Đại Bảo và Nhị Bảo đã có hiếu như vậy, vậy ông ăn.”
Ông nhận lấy viên kẹo trong tay Đại Bảo, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng, nháy mắt một mùi sữa ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác.
Mẹ Phong thấy ông ăn cũng nhận lấy viên kẹo trong tay Nhị Bảo, mắt Nhị Bảo lập tức sáng rực.
Hôm nay Đại Bảo và Nhị Bảo muốn ngủ cùng Tống Sơ Noãn.
Những đứa trẻ khác đều được mẹ ôm ngủ, chúng đã sớm muốn được ngủ cùng mẹ, chỉ là trước kia mẹ chê chúng bẩn, ồn nên không thích ngủ cùng chúng.
Không biết hôm nay có được hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Bảo nói: “Bà nội, chúng cháu có thể ngủ cùng mẹ không? Hôm nay mẹ đối xử với chúng cháu rất dịu dàng, chắc là sẽ không mắng chúng cháu nữa đâu.”
Mẹ Phong vốn muốn để con trai và con dâu ở riêng, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bọn trẻ làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản?
“Hai đứa đi hỏi mẹ hai đứa trước đi, xem có cho hai đứa ngủ cùng không, nếu không cho thì quay lại đây.”
“Được rồi, bà nội.”
Hai đứa nhỏ tung tăng chạy đi tìm Tống Sơ Noãn.
Chúng chạy đến trước mặt Tống Sơ Noãn, Nhị Bảo mấp máy môi nói: “Mẹ, hôm nay chúng con có thể ngủ cùng mẹ không?”
“Tất nhiên là được rồi, mẹ cũng muốn hai đứa sang đây mà.”
“Tuyệt quá.” Hai đứa trẻ vui mừng khôn xiết.
“Một lát nữa mẹ rửa chân cho hai đứa rồi chúng ta đi ngủ nhé.” Tống Sơ Noãn dỗ dành con.
“Vâng ạ, mẹ. Để con đi lấy nước rửa chân.”
Đại Bảo nhanh nhẹn chạy ra ngoài, định đi xách nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sơ Noãn đuổi theo giúp cậu nhóc múc nửa chậu nước bưng vào phòng.
“Mẹ, để con rửa chân cho mẹ.” Nhị Bảo ngồi xổm xuống nói.
“Không cần.” Tống Sơ Noãn ngăn cậu lại: “Ba mẹ con mình cùng nhau rửa.”
Đại Bảo và Nhị Bảo sợ chân mình làm bẩn nước.
Đại Bảo nói: “Mẹ, mẹ rửa trước đi ạ, mẹ rửa xong rồi anh em con rửa sau.”
Tống Sơ Noãn bảo hai đứa con trai nhỏ bê ghế đến ngồi lên, sau đó cởi giày cho Đại Bảo, lại cởi giày cho Nhị Bảo rồi đặt chân chúng vào chậu nước.
“Ngoan ngoãn nghe lời, mẹ bảo các con rửa thì các con rửa đi.”
Cô cũng cởi giày ra, ba đôi chân cùng ngâm trong một chậu nước.
Đại Bảo và Nhị Bảo cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hạnh phúc đến muốn nổi bong bóng, mẹ thật sự không chê bọn chúng một chút nào.
Rửa chân xong rồi lau khô, Tống Sơ Noãn bèn để hai đứa nhỏ lên giường, cô ra ngoài đổ nước rửa chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro