70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 42
2024-11-19 23:13:37
Phong Bắc Nghiên nấu cơm, Tống Sơ Noãn ngồi bên cạnh nhóm lửa, Đại Bảo và Nhị Bảo ôm củi.
Họ nấu cháo ngô, bánh ngô hấp sẵn từ trước, chỉ cần cho vào nồi hâm nóng lại là được.
Phong Bắc Nghiên ra vườn hái hai quả dưa chuột, vài nhánh hành lá, dưới sự chỉ đạo của vợ làm món dưa chuột trộn.
Anh nhìn Tống Sơ Noãn nói: “Vợ à, em nấu ăn ngon thật, sau này dạy anh nhiều hơn nhé.”
Tống Sơ Noãn thấy động tác thái rau nấu cơm của Phong Bắc Nghiên không hề lóng ngóng, cho dù cô không dạy thì anh cũng làm được.
Người đàn ông này đúng là vừa vào bếp lại ra chiến trường, việc gì cũng làm được.
“Trước đây anh đã từng học nấu ăn à?”
“Chưa từng.”
“Vậy mà anh học nhanh thật đấy, chắc là có năng khiếu bẩm sinh.”
“Vẫn phải học hỏi vợ nhiều hơn.”
“Nếu anh nấu ngon rồi thì không cần học em nữa.”
“Nhất định phải hợp khẩu vị của vợ.”
Tống Sơ Noãn thấy anh ham học hỏi bèn nói đùa: “Anh muốn làm đầu bếp riêng cho em à? Không được đâu, nếu anh ngày nào cũng chỉ ở nhà nấu cơm thì ai đi kiếm tiền nuôi ba mẹ con em?”
Người đàn ông cũng khẽ cười, tiếp tục thái rau không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, Phong Bắc Nghiên chủ động đi rửa bát.
Buổi trưa, bác cả Tống chủ động mang năm mươi đồng cùng năm mươi quả trứng gà đến, ông ta không nói chuyện với Tống Sơ Noãn mà trực tiếp đưa đồ cho Phong Bắc Nghiên.
Tống Sơ Noãn luộc hơn hai mươi quả trứng gà, dành cả buổi chiều để ngâm thành trứng ngâm nước tương, Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi đứa ăn hai quả, cô sợ các con khó tiêu nên không cho ăn nhiều.
Buổi tối, cô mang tám quả sang cho mẹ chồng.
“Mẹ, lần này mẹ đã vất vả giúp con dạy dỗ người ta rồi. Số trứng này là do họ bồi thường, mẹ và cha cứ ăn đi.”
Trong lòng mẹ Phong rất vui nhưng vẫn từ chối: "Bọn con cứ ăn đi."
“Mẹ, chúng con vẫn còn nhiều.”
Mẹ Phong cười híp cả mắt: “Vậy được, mẹ nhận vậy.”
Tống Sơ Noãn quay về phòng, cô lại lấy năm quả đưa cho Thường Ngọc Như.
Khi cô xảy ra xung đột với nhà họ Tống, chị dâu cả rõ ràng là đứng về phía cô, người như vậy nên đối xử tốt một chút.
Lưu Mẫn Lệ thấy Tống Sơ Noãn cầm trứng gà vào phòng lớn rồi đi ra tay không, trong lòng lập tức khó chịu.
Tống Sơ Noãn tặng trứng gà cho chị dâu cả sao không tặng cho nhà họ?
Cô ta vội vàng chạy sang phòng Thường Ngọc Như xem thử, thì thấy cả nhà họ đang bóc vỏ trứng.
Cô ta hỏi Thường Ngọc Như: “Là em dâu ba tặng trứng cho chị phải không, sao cô ta lại tặng nhà mình mà không tặng nhà em?”
Thường Ngọc Như liếc xéo cô ta một cái: “Không phải chị đã nói là không nói chuyện với em nữa sao, chạy vào đây làm gì?”
Lưu Mẫn Lệ là người mặt dày, căn bản không để tâm: “Chị dâu cả, em nói gì chị còn không biết sao? Hôm nay nói ngày mai quên, chúng ta là chị em dâu sống chung một nhà sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà ghi thù. Chị nói em nghe xem, sao em dâu ba lại tặng trứng gà cho mọi người mà nhà em không có, thật không công bằng."
Họ nấu cháo ngô, bánh ngô hấp sẵn từ trước, chỉ cần cho vào nồi hâm nóng lại là được.
Phong Bắc Nghiên ra vườn hái hai quả dưa chuột, vài nhánh hành lá, dưới sự chỉ đạo của vợ làm món dưa chuột trộn.
Anh nhìn Tống Sơ Noãn nói: “Vợ à, em nấu ăn ngon thật, sau này dạy anh nhiều hơn nhé.”
Tống Sơ Noãn thấy động tác thái rau nấu cơm của Phong Bắc Nghiên không hề lóng ngóng, cho dù cô không dạy thì anh cũng làm được.
Người đàn ông này đúng là vừa vào bếp lại ra chiến trường, việc gì cũng làm được.
“Trước đây anh đã từng học nấu ăn à?”
“Chưa từng.”
“Vậy mà anh học nhanh thật đấy, chắc là có năng khiếu bẩm sinh.”
“Vẫn phải học hỏi vợ nhiều hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu anh nấu ngon rồi thì không cần học em nữa.”
“Nhất định phải hợp khẩu vị của vợ.”
Tống Sơ Noãn thấy anh ham học hỏi bèn nói đùa: “Anh muốn làm đầu bếp riêng cho em à? Không được đâu, nếu anh ngày nào cũng chỉ ở nhà nấu cơm thì ai đi kiếm tiền nuôi ba mẹ con em?”
Người đàn ông cũng khẽ cười, tiếp tục thái rau không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, Phong Bắc Nghiên chủ động đi rửa bát.
Buổi trưa, bác cả Tống chủ động mang năm mươi đồng cùng năm mươi quả trứng gà đến, ông ta không nói chuyện với Tống Sơ Noãn mà trực tiếp đưa đồ cho Phong Bắc Nghiên.
Tống Sơ Noãn luộc hơn hai mươi quả trứng gà, dành cả buổi chiều để ngâm thành trứng ngâm nước tương, Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi đứa ăn hai quả, cô sợ các con khó tiêu nên không cho ăn nhiều.
Buổi tối, cô mang tám quả sang cho mẹ chồng.
“Mẹ, lần này mẹ đã vất vả giúp con dạy dỗ người ta rồi. Số trứng này là do họ bồi thường, mẹ và cha cứ ăn đi.”
Trong lòng mẹ Phong rất vui nhưng vẫn từ chối: "Bọn con cứ ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, chúng con vẫn còn nhiều.”
Mẹ Phong cười híp cả mắt: “Vậy được, mẹ nhận vậy.”
Tống Sơ Noãn quay về phòng, cô lại lấy năm quả đưa cho Thường Ngọc Như.
Khi cô xảy ra xung đột với nhà họ Tống, chị dâu cả rõ ràng là đứng về phía cô, người như vậy nên đối xử tốt một chút.
Lưu Mẫn Lệ thấy Tống Sơ Noãn cầm trứng gà vào phòng lớn rồi đi ra tay không, trong lòng lập tức khó chịu.
Tống Sơ Noãn tặng trứng gà cho chị dâu cả sao không tặng cho nhà họ?
Cô ta vội vàng chạy sang phòng Thường Ngọc Như xem thử, thì thấy cả nhà họ đang bóc vỏ trứng.
Cô ta hỏi Thường Ngọc Như: “Là em dâu ba tặng trứng cho chị phải không, sao cô ta lại tặng nhà mình mà không tặng nhà em?”
Thường Ngọc Như liếc xéo cô ta một cái: “Không phải chị đã nói là không nói chuyện với em nữa sao, chạy vào đây làm gì?”
Lưu Mẫn Lệ là người mặt dày, căn bản không để tâm: “Chị dâu cả, em nói gì chị còn không biết sao? Hôm nay nói ngày mai quên, chúng ta là chị em dâu sống chung một nhà sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà ghi thù. Chị nói em nghe xem, sao em dâu ba lại tặng trứng gà cho mọi người mà nhà em không có, thật không công bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro