70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 41
2024-11-19 23:13:37
Tống Sơ Noãn lúc này mới sực nhớ ra, lúc dậy cô không soi gương, chắc chắn là do tên kia làm.
Cô thầm rủa, anh hôn chỗ khác thì chết sao.
Nhị Bảo cũng chạy tới lo lắng hỏi: “Ôi chao, mẹ, có phải cha đánh mẹ không? Chẳng trách lúc nãy con ở ngoài nghe thấy mẹ kêu ‘nhẹ thôi’, thì ra là cha đang đánh mẹ." Thằng bé tức giận nhìn Phong Bắc Nghiên: "Cha, cha ngủ với mẹ là để đánh mẹ sao? Sao cha lại đánh mẹ? Hừ, hôm nay không cho cha ngủ với mẹ nữa."
Phong Bắc Nghiên: "..."
Anh oan uổng quá!
Tống Sơ Noãn dỗ dành hai đứa trẻ: “Hai con hiểu nhầm cha rồi, cha không đánh mẹ đâu, hai cái dấu này là do mẹ tự gãi đấy. Ban đêm có muỗi cắn mẹ, ngứa quá nên mẹ gãi thành ra như vậy.”
Nhị Bảo gãi đầu: “Cha thật sự không đánh mẹ, là chúng con hiểu nhầm cha rồi.”
Cậu bé vội vàng xin lỗi Phong Bắc Nghiên: “Cha, con xin lỗi, con không nên hiểu nhầm cha.”
Phong Bắc Nghiên bế cậu bé lên: “Không sao đâu, cha không trách con, con phải nhớ kỹ một điều, cha sẽ không bao giờ đánh mẹ, cha sẽ chỉ bảo vệ mẹ thôi, biết chưa? ”
“Con biết rồi.” Nhị Bảo giơ cánh tay nhỏ xíu của mình lên khoe bắp tay không tồn tại: “Con là nam tử hán, con cũng sẽ bảo vệ mẹ.”
“Còn con nữa.” Đại Bảo cũng nói: “Con sẽ đánh đuổi hết những kẻ xấu bắt nạt mẹ.”
Tống Sơ Noãn thấy rất an ủi, cô cũng bế Đại Bảo lên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Nhị Bảo ngẩng đầu lên: “Mẹ, nhóc con này cũng muốn được thơm.”
ლ(°◕‵ƹ′◕ლ)
“Được.” Tống Sơ Noãn lại thơm lên mặt cậu bé một cái.
Hai đứa trẻ lần lượt thơm Tống Sơ Noãn, rồi lại thơm Phong Bắc Nghiên.
Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Nghiên còn chưa ăn sáng, cô hỏi hai đứa nhỏ: “Các con ăn sáng chưa? Mẹ đi nấu cơm đây, các con ăn nữa không? ”
Hai đứa trẻ lập tức xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
Vốn dĩ đã ăn sáng ở nhà bà nội rồi nhưng nghe thấy mẹ muốn đi nấu cơm sao lại thấy đói bụng thế nhỉ.
Đại Bảo nói: “Mẹ, không biết vì sao hôm nay con đói nhanh quá, con muốn ăn nữa.”
Nhị Bảo nói: “Bụng con nói nó đói bụng, muốn ăn cơm.”
Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Ngiên đều bật cười, thầm nghĩ hai đứa trẻ này thật láu cá.
Phong Bắc Nghiên nói: “Vợ à, em nghỉ ngơi đi, anh nấu cơm cho.”
Đại Bảo lập tức nhướn mày: “Cơm cha nấu có ngon bằng cơm mẹ nấu không?”
Nhị Bảo lập tức dán cho Tống Sơ Noãn cái mác đầu bếp: “Mẹ con là người nấu ăn ngon nhất thế giới. Cha nấu cơm, mẹ chỉ đạo là được rồi.”
Phong Bắc Nghiên cảm thấy đề nghị của đứa nhỏ rất hay, anh hất cằm về phía Tống Sơ Noãn nói: “Làm theo lời nhóc con nói đi. Vợ à, chúng ta phân công hợp tác, nỗ lực phối hợp chắc chắn sẽ rất ăn ý.”
Dường như Tống Sơ Noãn nhận ra anh đang ám chỉ điều gì đó, thầm mắng một câu vô sỉ rồi hỏi: “Anh tự tin vậy sao?”
Anh nhướng mày: "Tất nhiên rồi."
Cô thầm rủa, anh hôn chỗ khác thì chết sao.
Nhị Bảo cũng chạy tới lo lắng hỏi: “Ôi chao, mẹ, có phải cha đánh mẹ không? Chẳng trách lúc nãy con ở ngoài nghe thấy mẹ kêu ‘nhẹ thôi’, thì ra là cha đang đánh mẹ." Thằng bé tức giận nhìn Phong Bắc Nghiên: "Cha, cha ngủ với mẹ là để đánh mẹ sao? Sao cha lại đánh mẹ? Hừ, hôm nay không cho cha ngủ với mẹ nữa."
Phong Bắc Nghiên: "..."
Anh oan uổng quá!
Tống Sơ Noãn dỗ dành hai đứa trẻ: “Hai con hiểu nhầm cha rồi, cha không đánh mẹ đâu, hai cái dấu này là do mẹ tự gãi đấy. Ban đêm có muỗi cắn mẹ, ngứa quá nên mẹ gãi thành ra như vậy.”
Nhị Bảo gãi đầu: “Cha thật sự không đánh mẹ, là chúng con hiểu nhầm cha rồi.”
Cậu bé vội vàng xin lỗi Phong Bắc Nghiên: “Cha, con xin lỗi, con không nên hiểu nhầm cha.”
Phong Bắc Nghiên bế cậu bé lên: “Không sao đâu, cha không trách con, con phải nhớ kỹ một điều, cha sẽ không bao giờ đánh mẹ, cha sẽ chỉ bảo vệ mẹ thôi, biết chưa? ”
“Con biết rồi.” Nhị Bảo giơ cánh tay nhỏ xíu của mình lên khoe bắp tay không tồn tại: “Con là nam tử hán, con cũng sẽ bảo vệ mẹ.”
“Còn con nữa.” Đại Bảo cũng nói: “Con sẽ đánh đuổi hết những kẻ xấu bắt nạt mẹ.”
Tống Sơ Noãn thấy rất an ủi, cô cũng bế Đại Bảo lên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Nhị Bảo ngẩng đầu lên: “Mẹ, nhóc con này cũng muốn được thơm.”
ლ(°◕‵ƹ′◕ლ)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Tống Sơ Noãn lại thơm lên mặt cậu bé một cái.
Hai đứa trẻ lần lượt thơm Tống Sơ Noãn, rồi lại thơm Phong Bắc Nghiên.
Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Nghiên còn chưa ăn sáng, cô hỏi hai đứa nhỏ: “Các con ăn sáng chưa? Mẹ đi nấu cơm đây, các con ăn nữa không? ”
Hai đứa trẻ lập tức xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
Vốn dĩ đã ăn sáng ở nhà bà nội rồi nhưng nghe thấy mẹ muốn đi nấu cơm sao lại thấy đói bụng thế nhỉ.
Đại Bảo nói: “Mẹ, không biết vì sao hôm nay con đói nhanh quá, con muốn ăn nữa.”
Nhị Bảo nói: “Bụng con nói nó đói bụng, muốn ăn cơm.”
Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Ngiên đều bật cười, thầm nghĩ hai đứa trẻ này thật láu cá.
Phong Bắc Nghiên nói: “Vợ à, em nghỉ ngơi đi, anh nấu cơm cho.”
Đại Bảo lập tức nhướn mày: “Cơm cha nấu có ngon bằng cơm mẹ nấu không?”
Nhị Bảo lập tức dán cho Tống Sơ Noãn cái mác đầu bếp: “Mẹ con là người nấu ăn ngon nhất thế giới. Cha nấu cơm, mẹ chỉ đạo là được rồi.”
Phong Bắc Nghiên cảm thấy đề nghị của đứa nhỏ rất hay, anh hất cằm về phía Tống Sơ Noãn nói: “Làm theo lời nhóc con nói đi. Vợ à, chúng ta phân công hợp tác, nỗ lực phối hợp chắc chắn sẽ rất ăn ý.”
Dường như Tống Sơ Noãn nhận ra anh đang ám chỉ điều gì đó, thầm mắng một câu vô sỉ rồi hỏi: “Anh tự tin vậy sao?”
Anh nhướng mày: "Tất nhiên rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro