70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 40
2024-11-19 23:13:37
Ánh đèn dầu trên bàn lúc sáng lúc tối hắt lên tường bóng hai người như núi non trùng điệp như sóng biển cuồn cuộn…
Phong Bắc Nghiên tràn trề sinh lực, trong hai tiếng đồng hồ vậy mà không hề nghỉ ngơi lấy một lúc.
Mãi cho đến khi cô cầu xin anh mới chịu buông tha.
Tống Sơ Noãn thở hổn hển vì mệt, cô cảm thấy eo mình như muốn gãy rời ra.
Thể lực của người đàn ông này cũng tốt quá đi, “tra tấn” cô lâu như vậy mà anh ta không hề thở dốc lấy một hơi.
Người đàn ông dịu dàng ôm vợ vào lòng, hôn lên trán trơn nhẵn của cô: “Vợ à, em mệt rồi đúng không, anh không quậy em nữa, ngủ thôi.”
Nói là không quậy nữa, ai ngờ nửa đêm lại “quậy” thêm hai lần nữa.
Bên ngoài trời đã sáng trưng nhưng Tống Sơ Noãn mệt mỏi không muốn mở mắt ra.
Qua một lúc lâu sau, cô phát hiện trời đã sáng từ lâu, mà Phong Bắc Nghiên vẫn đang ôm cô ngủ, cô gọi anh dậy: “Trời sáng rồi, anh không ra đồng à?”
Phong Bắc Nghiên nghiêng người: “Không cần, mẹ nói để hai chúng ta vun đắp tình cảm, hôm nay anh không cần ra đồng.”
Vun đắp tình cảm?
Cả một đêm qua rồi, chẳng lẽ còn muốn “vun đắp” thêm cả ngày hôm nay nữa sao, đến tối lại tiếp tục “vun đắp”, cô làm sao chịu nổi đây?
“Vợ, em đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến chuyện chúng ta “vun đắp”.”
“Vợ à, vậy thì “vun đắp” thêm một chút nữa đi.”
Nói rồi anh lại đè cô xuống.
Tống Sơ Noãn bỗng nhiên nghĩ đến hai đứa nhỏ, cô nói: “Mẹ với cha chắc là đã đi làm rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo đâu? Không phải lại chạy ra ruộng rồi chứ?”
Hai người dừng lại vội vàng mặc quần áo vào.
Tống Sơ Noãn mở cửa, định ra ngoài xem thử hai đứa nhỏ có ở nhà không, ai ngờ hai đứa nhỏ đang ngồi trên bậc đá trước cửa, cúi đầu đếm kiến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ đồng loạt quay đầu nhìn Tống Sơ Noãn: “Mẹ, mẹ dậy rồi.”
Tống Sơ Noãn có chút ngại ngùng, cô còn dậy muộn hơn cả con mình.
Cũng không biết là hai đứa nhỏ có nghe thấy động tĩnh trong phòng lúc nãy hay không.
Phong Bắc Nghiên cũng đã mặc quần áo xong, hai đứa nhỏ vào nhà nhìn thấy anh, Nhị Bảo nói: “Hèn chi tối qua bà nội không cho chúng con ngủ ở đây, hóa ra là tối qua cha ngủ với mẹ.”
Tuy là lời trẻ con nói chẳng suy nghĩ nhưng Tống Sơ Noãn vẫn đỏ mặt.
Phong Bắc Nghiên đi tới xoa đầu đứa nhóc thứ hai: "Mẹ là vợ của cha, cha phải ngủ với mẹ chứ."
Đứa lớn hỏi Tống Sơ Noãn: "Mẹ, vậy chúng con có thể ngủ cùng mẹ không?”
“Được, khi nào các con muốn qua ngủ thì qua nhé."
“Dạ.”
Đại Bảo reo lên vui mừng còn Phong Bắc Nghiên đứng bên cạnh thì tối sầm mặt mũi, anh và vợ còn chưa "làm ăn" được gì mà nhóc con này đã muốn làm phiền.
Ai thấu hiểu cho cái tấm lòng muốn được "gần gũi" vợ của anh đây?
Lúc Tống Sơ Noãn cúi người xuống dọn dẹp giường, Đại Bảo tinh mắt nhìn thấy trên cổ cô có hai dấu đỏ liền chạy tới: “Mẹ, cổ mẹ bị thương rồi, đỏ lắm, có chảy máu không mẹ?”
Phong Bắc Nghiên tràn trề sinh lực, trong hai tiếng đồng hồ vậy mà không hề nghỉ ngơi lấy một lúc.
Mãi cho đến khi cô cầu xin anh mới chịu buông tha.
Tống Sơ Noãn thở hổn hển vì mệt, cô cảm thấy eo mình như muốn gãy rời ra.
Thể lực của người đàn ông này cũng tốt quá đi, “tra tấn” cô lâu như vậy mà anh ta không hề thở dốc lấy một hơi.
Người đàn ông dịu dàng ôm vợ vào lòng, hôn lên trán trơn nhẵn của cô: “Vợ à, em mệt rồi đúng không, anh không quậy em nữa, ngủ thôi.”
Nói là không quậy nữa, ai ngờ nửa đêm lại “quậy” thêm hai lần nữa.
Bên ngoài trời đã sáng trưng nhưng Tống Sơ Noãn mệt mỏi không muốn mở mắt ra.
Qua một lúc lâu sau, cô phát hiện trời đã sáng từ lâu, mà Phong Bắc Nghiên vẫn đang ôm cô ngủ, cô gọi anh dậy: “Trời sáng rồi, anh không ra đồng à?”
Phong Bắc Nghiên nghiêng người: “Không cần, mẹ nói để hai chúng ta vun đắp tình cảm, hôm nay anh không cần ra đồng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vun đắp tình cảm?
Cả một đêm qua rồi, chẳng lẽ còn muốn “vun đắp” thêm cả ngày hôm nay nữa sao, đến tối lại tiếp tục “vun đắp”, cô làm sao chịu nổi đây?
“Vợ, em đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến chuyện chúng ta “vun đắp”.”
“Vợ à, vậy thì “vun đắp” thêm một chút nữa đi.”
Nói rồi anh lại đè cô xuống.
Tống Sơ Noãn bỗng nhiên nghĩ đến hai đứa nhỏ, cô nói: “Mẹ với cha chắc là đã đi làm rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo đâu? Không phải lại chạy ra ruộng rồi chứ?”
Hai người dừng lại vội vàng mặc quần áo vào.
Tống Sơ Noãn mở cửa, định ra ngoài xem thử hai đứa nhỏ có ở nhà không, ai ngờ hai đứa nhỏ đang ngồi trên bậc đá trước cửa, cúi đầu đếm kiến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ đồng loạt quay đầu nhìn Tống Sơ Noãn: “Mẹ, mẹ dậy rồi.”
Tống Sơ Noãn có chút ngại ngùng, cô còn dậy muộn hơn cả con mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không biết là hai đứa nhỏ có nghe thấy động tĩnh trong phòng lúc nãy hay không.
Phong Bắc Nghiên cũng đã mặc quần áo xong, hai đứa nhỏ vào nhà nhìn thấy anh, Nhị Bảo nói: “Hèn chi tối qua bà nội không cho chúng con ngủ ở đây, hóa ra là tối qua cha ngủ với mẹ.”
Tuy là lời trẻ con nói chẳng suy nghĩ nhưng Tống Sơ Noãn vẫn đỏ mặt.
Phong Bắc Nghiên đi tới xoa đầu đứa nhóc thứ hai: "Mẹ là vợ của cha, cha phải ngủ với mẹ chứ."
Đứa lớn hỏi Tống Sơ Noãn: "Mẹ, vậy chúng con có thể ngủ cùng mẹ không?”
“Được, khi nào các con muốn qua ngủ thì qua nhé."
“Dạ.”
Đại Bảo reo lên vui mừng còn Phong Bắc Nghiên đứng bên cạnh thì tối sầm mặt mũi, anh và vợ còn chưa "làm ăn" được gì mà nhóc con này đã muốn làm phiền.
Ai thấu hiểu cho cái tấm lòng muốn được "gần gũi" vợ của anh đây?
Lúc Tống Sơ Noãn cúi người xuống dọn dẹp giường, Đại Bảo tinh mắt nhìn thấy trên cổ cô có hai dấu đỏ liền chạy tới: “Mẹ, cổ mẹ bị thương rồi, đỏ lắm, có chảy máu không mẹ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro