70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 39
2024-11-19 23:13:37
Hai đứa nhỏ từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng, chúng suy nghĩ một chút, nếu bà nội đã không nỡ để chúng đi thì thôi vậy.
“Được rồi, cháu ở lại với bà.”
“Cháu cũng ở lại.”
“Ừ, hai đứa ngoan quá.”
Phong Bắc Nghiên đã xếp hàng đợi tắm bên ngoài nhà tắm khá lâu rồi, Phong Bắc Vũ đã tắm bên trong gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Anh, Anh ba, anh đợi thêm chút nữa đi, người em ngứa ngáy quá, phải kì cọ cho kĩ, nếu không buổi tối ngứa không ngủ được.”
Phong Bắc Nghiên không đợi nữa bèn bê chậu nước vào phòng.
Anh nhìn Tống Sơ Noãn đang ngồi trên giường nói: “Vợ, bên ngoài còn phải xếp hàng đợi tắm, em không ngại anh tắm trong phòng chứ?”
Tống Sơ Noãn hiểu, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải chấp nhận.
Cô lắc đầu: “Chúng ta là vợ chồng có gì phải ngại? Anh tắm đi.”
Cô nghĩ đến hai đứa nhỏ, nhỡ đâu chúng đột nhiên muốn vào thì sao?
“Đại Bảo với Nhị Bảo đâu? Sao giờ này chúng còn chưa sang?”
“Chúng không sang đâu, tối nay ngủ với mẹ.”
Tống Sơ Noãn ồ một tiếng, chẳng lẽ là mẹ chồng cố ý sắp xếp?
Phong Bắc Nghiên nói: “Vợ, lát nữa em có thể kỳ lưng giúp anh được không?”
Tống Sơ Noãn cảm thấy anh được voi đòi tiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Anh cười cười: “Vợ à, lát nữa anh cũng tắm cho em.”
Hiện tại, khi ở bên vợ, anh cảm thấy rất thoải mái.
“Ừm, được.”
Được vợ đồng ý, Phong Bắc Nghiên liền chẳng còn câu nệ mà cởi phăng quần áo trước mặt Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn quả nhiên được chiêm ngưỡng thân hình hoàn mỹ trong tưởng tượng, cơ bắp trên người người đàn ông này đều rất săn chắc, đường nét lưu loát, đặc biệt là hai khối cơ ngực và tám múi bụng kia thật sự rất mãn nhãn.
Không biết cảm giác khi sờ vào có giống như trong tưởng tượng hay không.
Nhìn xuống nữa là rãnh bụng…
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn theo bản năng mà dời tầm mắt đi.
Chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp của người đàn ông: “Vợ à, em ngại ngùng rồi.”
Tống Sơ Noãn quay đầu lại: “Đêm tân hôn em chưa được ngắm kỹ, coi như đây là lần đầu tiên đi, ngại ngùng một chút cũng bình thường mà, phải không?”
Cô đi tới, cầm khăn mặt lau lưng cho anh.
Có lẽ động tác của cô quá nhẹ, Phong Bắc Nghiên chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, anh xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ôm cô vào lòng.
“Lưng anh còn chưa lau xong mà.”
Cô vừa dứt lời, đôi môi nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Trong nụ hôn dây dưa, hàm răng của cô bị cạy mở, tiếp tục bị anh công thành đoạt đất.
Mấy phút sau, cô thở hổn hển, hai gò má cũng hiện lên hai rạng mây đỏ ửng.
Phong Bắc Nghiên buông cô ra: “Vợ à, em cũng đi tắm rửa đi.”
Anh mặc quần đùi vào, đổ nước bẩn anh vừa tắm xong đi, đun nước nóng mới bưng vào phòng.
Anh cẩn thận lau người cho cô như đang lau một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tắm rửa cho cô xong, còn chưa kịp đổ nước tắm đi anh đã nhịn không được mà ôm cô lên giường, cúi người chặn môi cô lại.
“Được rồi, cháu ở lại với bà.”
“Cháu cũng ở lại.”
“Ừ, hai đứa ngoan quá.”
Phong Bắc Nghiên đã xếp hàng đợi tắm bên ngoài nhà tắm khá lâu rồi, Phong Bắc Vũ đã tắm bên trong gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Anh, Anh ba, anh đợi thêm chút nữa đi, người em ngứa ngáy quá, phải kì cọ cho kĩ, nếu không buổi tối ngứa không ngủ được.”
Phong Bắc Nghiên không đợi nữa bèn bê chậu nước vào phòng.
Anh nhìn Tống Sơ Noãn đang ngồi trên giường nói: “Vợ, bên ngoài còn phải xếp hàng đợi tắm, em không ngại anh tắm trong phòng chứ?”
Tống Sơ Noãn hiểu, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải chấp nhận.
Cô lắc đầu: “Chúng ta là vợ chồng có gì phải ngại? Anh tắm đi.”
Cô nghĩ đến hai đứa nhỏ, nhỡ đâu chúng đột nhiên muốn vào thì sao?
“Đại Bảo với Nhị Bảo đâu? Sao giờ này chúng còn chưa sang?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng không sang đâu, tối nay ngủ với mẹ.”
Tống Sơ Noãn ồ một tiếng, chẳng lẽ là mẹ chồng cố ý sắp xếp?
Phong Bắc Nghiên nói: “Vợ, lát nữa em có thể kỳ lưng giúp anh được không?”
Tống Sơ Noãn cảm thấy anh được voi đòi tiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Anh cười cười: “Vợ à, lát nữa anh cũng tắm cho em.”
Hiện tại, khi ở bên vợ, anh cảm thấy rất thoải mái.
“Ừm, được.”
Được vợ đồng ý, Phong Bắc Nghiên liền chẳng còn câu nệ mà cởi phăng quần áo trước mặt Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn quả nhiên được chiêm ngưỡng thân hình hoàn mỹ trong tưởng tượng, cơ bắp trên người người đàn ông này đều rất săn chắc, đường nét lưu loát, đặc biệt là hai khối cơ ngực và tám múi bụng kia thật sự rất mãn nhãn.
Không biết cảm giác khi sờ vào có giống như trong tưởng tượng hay không.
Nhìn xuống nữa là rãnh bụng…
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn theo bản năng mà dời tầm mắt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp của người đàn ông: “Vợ à, em ngại ngùng rồi.”
Tống Sơ Noãn quay đầu lại: “Đêm tân hôn em chưa được ngắm kỹ, coi như đây là lần đầu tiên đi, ngại ngùng một chút cũng bình thường mà, phải không?”
Cô đi tới, cầm khăn mặt lau lưng cho anh.
Có lẽ động tác của cô quá nhẹ, Phong Bắc Nghiên chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, anh xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ôm cô vào lòng.
“Lưng anh còn chưa lau xong mà.”
Cô vừa dứt lời, đôi môi nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Trong nụ hôn dây dưa, hàm răng của cô bị cạy mở, tiếp tục bị anh công thành đoạt đất.
Mấy phút sau, cô thở hổn hển, hai gò má cũng hiện lên hai rạng mây đỏ ửng.
Phong Bắc Nghiên buông cô ra: “Vợ à, em cũng đi tắm rửa đi.”
Anh mặc quần đùi vào, đổ nước bẩn anh vừa tắm xong đi, đun nước nóng mới bưng vào phòng.
Anh cẩn thận lau người cho cô như đang lau một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tắm rửa cho cô xong, còn chưa kịp đổ nước tắm đi anh đã nhịn không được mà ôm cô lên giường, cúi người chặn môi cô lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro