70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 38
2024-11-19 23:13:37
Sau khi cô nấu cơm xong, hai đứa nhỏ cũng đã dậy, chúng rửa mặt và tay xong mới đến ăn cơm.
Lúc xế chiều, cô lại pha sữa bột mạch nha cho hai đứa nhỏ uống.
Đợi lúc hai đứa nhỏ ra sân chơi đùa, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô lại thử vào không gian, đáng tiếc là lại thất bại.
Buổi trưa, Phong Bắc Nghiên trở về, thấy cô đang nấu cơm liền rửa tay rồi vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Anh nhận lấy cái xẻng trong tay cô: “Vợ, để anh làm cho.”
“Anh mới đi làm về, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao.”
Tống Sơ Noãn đành phải nhường chỗ cho anh, còn mình thì đi thay Đại Bảo nhóm lửa.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Phong Bắc Nghiên lại tiếp tục ra đồng làm việc.
Ở nhà, ngoài việc chăm con, Tống Sơ Noãn còn giặt giũ ga trải giường và vỏ chăn.
Bên kia thôn Hồ gia, nhà họ Hồ.
Trời sắp tối, Tống Sơ Nhan ở ngoài đồng gặt lúa mì cả ngày, đau nhức cả lưng, vừa về đến nhà ngồi xuống thì có một bé gái chạy tới.
“Mẹ kế, bà nội không được khỏe muốn cô đi nấu cơm.”
Tống Sơ Nhan nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên tiếng quát của người đàn ông: “Kim Phượng, đó là mẹ con, không được phép gọi là mẹ kế nữa, nghe rõ chưa.”
Kim Phượng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ chạy.
Người đàn ông đứng dậy nói với Tống Sơ Nhan: “Để anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi.”
Nhà họ Phong.
Sau bữa tối, mẹ Phong kéo Phong Bắc Nghiên sang một bên nói chuyện riêng.
“Tiểu Nghiên à, Noãn Noãn đã hồi tâm chuyển ý rồi, con đừng ngủ chung với Bắc Vũ nữa, vợ chồng thì phải ngủ cùng giường, tình cảm hai đứa tốt lên sau này con không ở nhà Noãn Noãn mới không nhớ nhung người khác. Hôm nay mẹ cho mấy đứa nhỏ ngủ chung với mẹ, sẽ không ai làm phiền hai đứa đâu.”
Phong Bắc Nghiên đương nhiên hiểu ý của mẹ mình: “Con biết rồi mẹ. Con sẽ về phòng.”
“Còn nữa, mai con đừng ra đồng nữa, nhà mình không thiếu mấy công điểm của con. Cả nhà khó khăn lắm mới hòa thuận được, chẳng bao lâu nữa con lại phải về doanh trại rồi, ở nhà không còn bao nhiêu ngày nữa đâu, tranh thủ ở bên vợ con cho nhiều đi.”
“Được rồi mẹ.”
Mẹ Phong trở về phòng, vừa hay Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đang ở đó, cha Phong đang trêu hai đứa chơi.
Nghĩ đến việc mình vừa sắp xếp cho Phong Bắc Nghiên ở riêng với Tống Sơ Noãn, bà liền hỏi hai đứa nhỏ: “Đại Bảo, Nhị Bảo, tối nay hai con ngủ với bà được không?”
“Tại sao ạ?”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngẩng đầu, khó hiểu nhìn mẹ Phong.
Bình thường chúng đều ngủ với mẹ Phong, bây giờ mẹ đã thay đổi rồi, tối qua được ngủ chung với mẹ chúng cảm thấy rất hạnh phúc, rất muốn tiếp tục được ngủ chung với mẹ.
Mẹ Phong nhất thời không biết nên giải thích với chúng như thế nào, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Vì hai đứa luôn ngủ với bà, đột nhiên hai đứa đi mất nên bà không nỡ. Hay là thế này, đợi thêm hai hôm nữa rồi hai đứa lại sang ngủ chung với mẹ nhé, được không?”
Lúc xế chiều, cô lại pha sữa bột mạch nha cho hai đứa nhỏ uống.
Đợi lúc hai đứa nhỏ ra sân chơi đùa, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô lại thử vào không gian, đáng tiếc là lại thất bại.
Buổi trưa, Phong Bắc Nghiên trở về, thấy cô đang nấu cơm liền rửa tay rồi vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Anh nhận lấy cái xẻng trong tay cô: “Vợ, để anh làm cho.”
“Anh mới đi làm về, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao.”
Tống Sơ Noãn đành phải nhường chỗ cho anh, còn mình thì đi thay Đại Bảo nhóm lửa.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Phong Bắc Nghiên lại tiếp tục ra đồng làm việc.
Ở nhà, ngoài việc chăm con, Tống Sơ Noãn còn giặt giũ ga trải giường và vỏ chăn.
Bên kia thôn Hồ gia, nhà họ Hồ.
Trời sắp tối, Tống Sơ Nhan ở ngoài đồng gặt lúa mì cả ngày, đau nhức cả lưng, vừa về đến nhà ngồi xuống thì có một bé gái chạy tới.
“Mẹ kế, bà nội không được khỏe muốn cô đi nấu cơm.”
Tống Sơ Nhan nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên tiếng quát của người đàn ông: “Kim Phượng, đó là mẹ con, không được phép gọi là mẹ kế nữa, nghe rõ chưa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Phượng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ chạy.
Người đàn ông đứng dậy nói với Tống Sơ Nhan: “Để anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi.”
Nhà họ Phong.
Sau bữa tối, mẹ Phong kéo Phong Bắc Nghiên sang một bên nói chuyện riêng.
“Tiểu Nghiên à, Noãn Noãn đã hồi tâm chuyển ý rồi, con đừng ngủ chung với Bắc Vũ nữa, vợ chồng thì phải ngủ cùng giường, tình cảm hai đứa tốt lên sau này con không ở nhà Noãn Noãn mới không nhớ nhung người khác. Hôm nay mẹ cho mấy đứa nhỏ ngủ chung với mẹ, sẽ không ai làm phiền hai đứa đâu.”
Phong Bắc Nghiên đương nhiên hiểu ý của mẹ mình: “Con biết rồi mẹ. Con sẽ về phòng.”
“Còn nữa, mai con đừng ra đồng nữa, nhà mình không thiếu mấy công điểm của con. Cả nhà khó khăn lắm mới hòa thuận được, chẳng bao lâu nữa con lại phải về doanh trại rồi, ở nhà không còn bao nhiêu ngày nữa đâu, tranh thủ ở bên vợ con cho nhiều đi.”
“Được rồi mẹ.”
Mẹ Phong trở về phòng, vừa hay Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đang ở đó, cha Phong đang trêu hai đứa chơi.
Nghĩ đến việc mình vừa sắp xếp cho Phong Bắc Nghiên ở riêng với Tống Sơ Noãn, bà liền hỏi hai đứa nhỏ: “Đại Bảo, Nhị Bảo, tối nay hai con ngủ với bà được không?”
“Tại sao ạ?”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngẩng đầu, khó hiểu nhìn mẹ Phong.
Bình thường chúng đều ngủ với mẹ Phong, bây giờ mẹ đã thay đổi rồi, tối qua được ngủ chung với mẹ chúng cảm thấy rất hạnh phúc, rất muốn tiếp tục được ngủ chung với mẹ.
Mẹ Phong nhất thời không biết nên giải thích với chúng như thế nào, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Vì hai đứa luôn ngủ với bà, đột nhiên hai đứa đi mất nên bà không nỡ. Hay là thế này, đợi thêm hai hôm nữa rồi hai đứa lại sang ngủ chung với mẹ nhé, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro