70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 46
2024-11-19 23:13:37
Sáng sớm hôm sau, hai người đều uể oải bị mẹ chồng giục đi làm đồng.
Đêm qua, lúc Đại Bảo và Nhị Bảo đã ngủ say, cha mẹ chúng ngủ hai bên, chúng nó ngủ ở giữa, sau khi bọn trẻ ngủ say thì trong phòng xảy ra chuyện gì thì chúng cũng không được biết.
Phong Bắc Nghiên sau khi thức dậy thì đi ra ruộng, Tống Sơ Noãn cùng hai đứa nhỏ mãi cho tới khi mặt trời lên cao mới thức dậy.
Ăn cơm xong, Tống Sơ Noãn phát hiện Phong Bắc Nghiên lại để quên bình nước ở nhà, vì thế cô rót đầy nước sôi vào bình rồi dẫn hai đứa nhỏ ra ruộng.
Đến ruộng, hai đứa nhỏ nhìn thấy Tiểu Nhị cùng mọi người đang nhặt bông lúa mì bèn nói với Tống Sơ Noãn một tiếng rồi chạy đi tìm các chị.
Tống Sơ Noãn dặn chúng đừng chạy loạn lát nữa cô sẽ đến tìm, đồng thời dặn dò Tiểu Nhị trông chừng chúng.
Mùa gặt, giáo viên trong trường cũng phải xuống ruộng làm việc, như vậy có thể kiếm thêm công điểm.
Tống Sơ Noãn cầm bình nước ra ruộng tìm Phong Bắc Nghiên, lại vô tình nhìn thấy Cố Minh Hạo cũng đang làm việc trên ruộng.
Cố Minh Hạo thấy Tống Sơ Noãn cầm bình nước tới, đúng lúc hắn đang khát nước.
Nhưng hắn sợ người khác phát hiện mình thân thiết với phụ nữ có chồng nên vội vàng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình mới nhỏ giọng gọi Tống Sơ Noãn: "Cô giáo Tống, em đây nè."
Tống Sơ Noãn không thèm để ý đến hắn, dắt con đi thẳng về phía trước.
Cố Minh Hạo tưởng cô không nghe thấy còn cố ý cao giọng: "Cô giáo Tống, cô đi đâu vậy?"
Lần này Tống Sơ Noãn đáp lại hắn, quay đầu lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Cố Minh Hạo nhất thời ngây người, không hiểu tại sao Tống Sơ Noãn lại đột nhiên có địch ý với mình như vậy.
Trước đây, người phụ nữ này chưa bao giờ lạnh nhạt với hắn dù chỉ nửa phần.
Hắn buông liềm xuống, chạy đến trước mặt Tống Sơ Noãn: "Cô giáo Tống, cô làm sao vậy?"
Hắn nhìn bình nước trong tay cô: "Cô đưa bình nước cho tôi rồi mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô."
Hắn đưa tay muốn nhận lấy bình nước trong tay Tống Sơ Noãn nhưng bị cô né tránh.
"Cút đi, bớt tự mình đa tình, nước của bà đây không phải để cho anh uống."
Cố Minh Hạo lại ngây người nhìn Tống Sơ Noãn trước mặt với vẻ mặt khó tin.
Người phụ nữ này ăn phải thuốc súng à?
"Sơ Noãn, không phải anh đã nói rồi sao, em còn chưa ly hôn, chúng ta không thể có gì được. Sao em có thể giận anh chứ? Em yên tâm, chờ em ly hôn rồi chúng ta sẽ ở bên nhau, cũng không sợ người khác nói gì nữa."
Tống Sơ Noãn muốn cười, tên chó má này thật biết tưởng tượng.
Cô lạnh lùng nói: "Đừng gọi tên tôi, tôi thấy ghê tởm."
"Sơ Noãn, anh..."
"Bảo anh đừng gọi mà, không nghe thấy à?"
Tống Sơ Noãn bốc một nắm đất ném vào miệng anh ta, Cố Minh Hạo bị nhét đầy đất vào miệng.
Lúc này, hắn cũng mặc kệ việc phải giả vờ nho nhã nữa, gầm lên với Tống Sơ Noãn: "Tống Sơ Noãn, cô bị điên à? Không phải cô thấy tôi không thân thiết với cô sao? Đó là tôi đang lo cho thân phận của chúng ta thôi! Cô cần thiết phải làm vậy không? Tôi nói cho cô biết, tôi hết tiền tiêu rồi, cô cho tôi vay thêm năm mươi đồng nữa đi."
Đêm qua, lúc Đại Bảo và Nhị Bảo đã ngủ say, cha mẹ chúng ngủ hai bên, chúng nó ngủ ở giữa, sau khi bọn trẻ ngủ say thì trong phòng xảy ra chuyện gì thì chúng cũng không được biết.
Phong Bắc Nghiên sau khi thức dậy thì đi ra ruộng, Tống Sơ Noãn cùng hai đứa nhỏ mãi cho tới khi mặt trời lên cao mới thức dậy.
Ăn cơm xong, Tống Sơ Noãn phát hiện Phong Bắc Nghiên lại để quên bình nước ở nhà, vì thế cô rót đầy nước sôi vào bình rồi dẫn hai đứa nhỏ ra ruộng.
Đến ruộng, hai đứa nhỏ nhìn thấy Tiểu Nhị cùng mọi người đang nhặt bông lúa mì bèn nói với Tống Sơ Noãn một tiếng rồi chạy đi tìm các chị.
Tống Sơ Noãn dặn chúng đừng chạy loạn lát nữa cô sẽ đến tìm, đồng thời dặn dò Tiểu Nhị trông chừng chúng.
Mùa gặt, giáo viên trong trường cũng phải xuống ruộng làm việc, như vậy có thể kiếm thêm công điểm.
Tống Sơ Noãn cầm bình nước ra ruộng tìm Phong Bắc Nghiên, lại vô tình nhìn thấy Cố Minh Hạo cũng đang làm việc trên ruộng.
Cố Minh Hạo thấy Tống Sơ Noãn cầm bình nước tới, đúng lúc hắn đang khát nước.
Nhưng hắn sợ người khác phát hiện mình thân thiết với phụ nữ có chồng nên vội vàng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình mới nhỏ giọng gọi Tống Sơ Noãn: "Cô giáo Tống, em đây nè."
Tống Sơ Noãn không thèm để ý đến hắn, dắt con đi thẳng về phía trước.
Cố Minh Hạo tưởng cô không nghe thấy còn cố ý cao giọng: "Cô giáo Tống, cô đi đâu vậy?"
Lần này Tống Sơ Noãn đáp lại hắn, quay đầu lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Cố Minh Hạo nhất thời ngây người, không hiểu tại sao Tống Sơ Noãn lại đột nhiên có địch ý với mình như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây, người phụ nữ này chưa bao giờ lạnh nhạt với hắn dù chỉ nửa phần.
Hắn buông liềm xuống, chạy đến trước mặt Tống Sơ Noãn: "Cô giáo Tống, cô làm sao vậy?"
Hắn nhìn bình nước trong tay cô: "Cô đưa bình nước cho tôi rồi mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô."
Hắn đưa tay muốn nhận lấy bình nước trong tay Tống Sơ Noãn nhưng bị cô né tránh.
"Cút đi, bớt tự mình đa tình, nước của bà đây không phải để cho anh uống."
Cố Minh Hạo lại ngây người nhìn Tống Sơ Noãn trước mặt với vẻ mặt khó tin.
Người phụ nữ này ăn phải thuốc súng à?
"Sơ Noãn, không phải anh đã nói rồi sao, em còn chưa ly hôn, chúng ta không thể có gì được. Sao em có thể giận anh chứ? Em yên tâm, chờ em ly hôn rồi chúng ta sẽ ở bên nhau, cũng không sợ người khác nói gì nữa."
Tống Sơ Noãn muốn cười, tên chó má này thật biết tưởng tượng.
Cô lạnh lùng nói: "Đừng gọi tên tôi, tôi thấy ghê tởm."
"Sơ Noãn, anh..."
"Bảo anh đừng gọi mà, không nghe thấy à?"
Tống Sơ Noãn bốc một nắm đất ném vào miệng anh ta, Cố Minh Hạo bị nhét đầy đất vào miệng.
Lúc này, hắn cũng mặc kệ việc phải giả vờ nho nhã nữa, gầm lên với Tống Sơ Noãn: "Tống Sơ Noãn, cô bị điên à? Không phải cô thấy tôi không thân thiết với cô sao? Đó là tôi đang lo cho thân phận của chúng ta thôi! Cô cần thiết phải làm vậy không? Tôi nói cho cô biết, tôi hết tiền tiêu rồi, cô cho tôi vay thêm năm mươi đồng nữa đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro