70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 47
2024-11-19 23:13:37
Tống Sơ Noãn lạnh lùng cười: “Đồ khốn, anh còn muốn lấy tiền của tôi nữa sao? Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau đừng hòng lấy thêm một xu nào từ tôi. Còn những khoản anh mượn trước đây đều phải trả lại.”
"Cô làm sao vậy Tống Sơ Noãn? Tôi đã làm gì chọc giận cô sao?"
“Anh nợ tôi thì chẳng lẽ không phải trả sao? Cố Minh Hạo, anh nghe cho rõ đây. Từ giờ trở đi tôi sẽ sống hạnh phúc cùng chồng mình, giữa chúng ta chỉ còn là quan hệ chủ nợ và con nợ. Nếu anh không trả, tôi sẽ báo công an bắt anh.”
Lúc này, Cố Minh Hạo mới ngỡ ngàng nhận ra, chẳng trách gì Tống Sơ Noãn lại thay đổi như vậy, thì ra cô ta lại động lòng với người chồng bộ đội của mình. Xem ra sau này muốn lừa tiền từ cô sẽ không còn dễ dàng nữa.
"Tống Sơ Noãn, cô nói tôi nợ tiền là tôi nợ sao? Nếu không có chứng cứ tôi có thể kiện cô vu khống đấy."
Lần nào cho hắn mượn tiền, Tống Sơ Noãn cũng đều bảo hắn viết giấy nợ. May mà dạo gần đây hắn đã dụ dỗ cô đốt hết giấy nợ nên không có bằng chứng, xem cô làm gì được hắn.
Tống Sơ Noãn mỉm cười: "Anh lầm rồi. Mỗi khoản tiền tôi cho anh mượn đều có giấy nợ cả."
"Hừ." Cố Minh Hạo không tin: "Cô tưởng dọa tôi là tôi sợ sao? Không có chứng cứ mà đòi tiền à, nằm mơ đi!"
Tống Sơ Noãn mỉm cười: "Vậy cứ chờ xem."
Ngày trước, Cố Minh Hạo chỉ cần nói vài lời ngon ngọt rằng cô là mệnh tiểu thư cao quý nên sống trong sung sướng và để đàn ông nuôi dưỡng. Vì thế, cô đã sẵn lòng nhường vị trí giáo viên cho em họ của hắn. Giờ đây, dù là tiền, hay công việc của mình, cô đều sẽ lấy lại.
Tuy nhiên, việc này không thể để Phong Bắc Nghiên biết. Số nợ cũ của nguyên chủ đã trở thành gánh nặng của cô, nếu Phong Bắc Nghiên biết vợ mình từng lấy tiền mồ hôi xương máu của anh để trợ giúp người đàn ông khác không biết anh sẽ nghĩ gì.
Cô không bận tâm đến Cố Minh Hạo nữa, cầm bình nước đi tìm Phong Bắc Nghiên.
Buổi trưa, Phong Bắc Nghiên mang hai gói thuốc Đại Tiền Môn đến nhà đại đội trưởng để hỏi xem trong làng có ngôi nhà nào trống không và xin cấp một mảnh đất trống để đến mùa thu sau sẽ xây nhà.
Đại đội trưởng nói: "Phía bắc làng có ba gian nhà đất, trước đây là của một cặp vợ chồng già neo đơn. Hai ông bà đã qua đời vài năm trước, nhà giờ để trống chỉ là không được sửa chữa nên có thể bị dột, phải sửa lại mới ở được."
“Được, cháu hiểu rồi. Cảm ơn đại đội trưởng.”
Đại đội trưởng cũng giúp anh xử lý xong chuyện xin đất.
Tối đến, khi ăn cơm, Phong Bắc Nghiên cùng Tống Sơ Noãn vào phòng khách thông báo với cha mẹ về việc muốn dọn ra ở riêng.
"Cô làm sao vậy Tống Sơ Noãn? Tôi đã làm gì chọc giận cô sao?"
“Anh nợ tôi thì chẳng lẽ không phải trả sao? Cố Minh Hạo, anh nghe cho rõ đây. Từ giờ trở đi tôi sẽ sống hạnh phúc cùng chồng mình, giữa chúng ta chỉ còn là quan hệ chủ nợ và con nợ. Nếu anh không trả, tôi sẽ báo công an bắt anh.”
Lúc này, Cố Minh Hạo mới ngỡ ngàng nhận ra, chẳng trách gì Tống Sơ Noãn lại thay đổi như vậy, thì ra cô ta lại động lòng với người chồng bộ đội của mình. Xem ra sau này muốn lừa tiền từ cô sẽ không còn dễ dàng nữa.
"Tống Sơ Noãn, cô nói tôi nợ tiền là tôi nợ sao? Nếu không có chứng cứ tôi có thể kiện cô vu khống đấy."
Lần nào cho hắn mượn tiền, Tống Sơ Noãn cũng đều bảo hắn viết giấy nợ. May mà dạo gần đây hắn đã dụ dỗ cô đốt hết giấy nợ nên không có bằng chứng, xem cô làm gì được hắn.
Tống Sơ Noãn mỉm cười: "Anh lầm rồi. Mỗi khoản tiền tôi cho anh mượn đều có giấy nợ cả."
"Hừ." Cố Minh Hạo không tin: "Cô tưởng dọa tôi là tôi sợ sao? Không có chứng cứ mà đòi tiền à, nằm mơ đi!"
Tống Sơ Noãn mỉm cười: "Vậy cứ chờ xem."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày trước, Cố Minh Hạo chỉ cần nói vài lời ngon ngọt rằng cô là mệnh tiểu thư cao quý nên sống trong sung sướng và để đàn ông nuôi dưỡng. Vì thế, cô đã sẵn lòng nhường vị trí giáo viên cho em họ của hắn. Giờ đây, dù là tiền, hay công việc của mình, cô đều sẽ lấy lại.
Tuy nhiên, việc này không thể để Phong Bắc Nghiên biết. Số nợ cũ của nguyên chủ đã trở thành gánh nặng của cô, nếu Phong Bắc Nghiên biết vợ mình từng lấy tiền mồ hôi xương máu của anh để trợ giúp người đàn ông khác không biết anh sẽ nghĩ gì.
Cô không bận tâm đến Cố Minh Hạo nữa, cầm bình nước đi tìm Phong Bắc Nghiên.
Buổi trưa, Phong Bắc Nghiên mang hai gói thuốc Đại Tiền Môn đến nhà đại đội trưởng để hỏi xem trong làng có ngôi nhà nào trống không và xin cấp một mảnh đất trống để đến mùa thu sau sẽ xây nhà.
Đại đội trưởng nói: "Phía bắc làng có ba gian nhà đất, trước đây là của một cặp vợ chồng già neo đơn. Hai ông bà đã qua đời vài năm trước, nhà giờ để trống chỉ là không được sửa chữa nên có thể bị dột, phải sửa lại mới ở được."
“Được, cháu hiểu rồi. Cảm ơn đại đội trưởng.”
Đại đội trưởng cũng giúp anh xử lý xong chuyện xin đất.
Tối đến, khi ăn cơm, Phong Bắc Nghiên cùng Tống Sơ Noãn vào phòng khách thông báo với cha mẹ về việc muốn dọn ra ở riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro