70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 48
2024-11-19 23:13:37
Cha mẹ Phong theo phản xạ nhìn vào hai đứa cháu nội quý báu, trong lòng không nỡ xa hai đứa nhỏ nhưng nghĩ lại, giờ Tống Sơ Noãn đã chịu chăm sóc bọn trẻ, nếu dọn ra ngoài mà cô không tốt với chúng cùng lắm là hai ông bà lại đón cháu về chăm.
“Được thôi, hai con muốn dọn ra ở riêng thì cứ dọn. Nếu hai cháu nhớ ông bà thì cứ về đây chơi.”
Lập tức Đại Bảo và Nhị mỗi đứa ôm lấy một người, một đứa ôm bà nội, một đứa ôm ông nội.
“Ông bà nội, chúng cháu sẽ thường xuyên về thăm ông bà!” Đại Bảo nói.
“Cháu cũng sẽ về ngủ với ông bà nữa!” Nhị Bảo hồn nhiên nói.
Cha mẹ Phong vui vẻ cười lớn.
Lưu Mẫn Lệ thấy cha mẹ chồng yêu chiều Đại Bảo và Nhị Bảo thì trong lòng lại càng bực bội. Nếu cô ta có thể sinh cho họ ba đứa cháu trai chắc chắn hai người sẽ coi trọng cô ta hơn.
Cô ta liếc nhìn Thường Ngọc Như, thấy cô ấy vẫn chỉ chú tâm ăn bữa cơm với rau dại, không biết cô ấy có nghĩ đến chuyện căn phòng của vợ chồng chú ba không.
Gia đình họ có bốn đứa con, một chiếc giường lớn sáu người nằm cũng chật, sau này cô ta còn muốn sinh thêm con trai, con cái đông đúc chắc chắn không thể nằm vừa. Giờ chú ba dọn đi, cô ta có thể chuyển mấy đứa con gái sang đó ngủ cũng tiện sắp xếp lại đồ đạc, nhà cửa rộng rãi hơn.
Nghĩ vậy, Lưu Mẫn Lệ liền nói với mẹ Phong: “Mẹ ơi, nhà chú ba dọn đi rồi, phòng của họ bỏ không thì cũng phí. Sau này mẹ cho Tiểu Tam và Tiểu Ngũ ngủ ở đó nhé?”
Mẹ Phong như đoán trước được ý định của cô ta.
So với nhà thằng hai, hai cô con gái lớn của nhà thằng cả đã hơn mười tuổi thì cần có chỗ ngủ riêng hơn. Bà nói với Lưu Mẫn Lệ: “Nhà thằng hai, giờ thằng ba với Sơ Noãn đã tách ra ở riêng, phòng của họ không thuộc quyền chúng ta nữa. Dù là cùng sân nhà mẹ cũng không có quyền quyết định, chuyện này phải xem ý của Bắc Nghiên và Sơ Noãn.”
Lưu Mẫn Lệ nhất thời nghẹn lời, Tống Sơ Noãn vốn ích kỷ chắc chắn sẽ không để con cô ta ở nhờ miễn phí.
Vì thế cô ta nhìn về phía Phong Bắc Nghiên: “Chú ba, em nghĩ sao? Nhà anh chị hai đông con, giường nhà chúng tôi không đủ chỗ nằm rồi. Em xem phòng của em cho mấy đứa cháu gái ở được không?”
Đúng lúc này, Tiểu Đại rụt rè lên tiếng: “Chú ba, cháu và Tiểu Nhị muốn ra ngủ riêng, nếu hai người dọn đi, căn phòng đó có thể cho hai chị em cháu ngủ được không ạ?”
Hai chị em vừa nói xong Lưu Mẫn Lệ liền ra hiệu cho Tiểu Tam và Tiểu Ngũ, hai đứa cũng quay sang cầu xin Phong Bắc Nghiên.
Tiểu Tam lí nhí nói: “Chú ba, cháu với Tiểu Ngũ cũng muốn được ngủ ở phòng đó.”
Phong Bắc Nghiên cúi đầu không nói gì.
Tống Sơ Noãn liền nói với mấy đứa nhỏ: “Các cháu không nên làm thế, các cháu biết không, các cháu sẽ làm vậy sẽ khiến chú ba khó xử đấy. Các cháu đều là cháu của chú ấy, chú ấy không thể thiên vị ai cũng không thể bênh ai. Ai trong các cháu không vừa ý chú ấy đều sẽ khó chịu.”
“Được thôi, hai con muốn dọn ra ở riêng thì cứ dọn. Nếu hai cháu nhớ ông bà thì cứ về đây chơi.”
Lập tức Đại Bảo và Nhị mỗi đứa ôm lấy một người, một đứa ôm bà nội, một đứa ôm ông nội.
“Ông bà nội, chúng cháu sẽ thường xuyên về thăm ông bà!” Đại Bảo nói.
“Cháu cũng sẽ về ngủ với ông bà nữa!” Nhị Bảo hồn nhiên nói.
Cha mẹ Phong vui vẻ cười lớn.
Lưu Mẫn Lệ thấy cha mẹ chồng yêu chiều Đại Bảo và Nhị Bảo thì trong lòng lại càng bực bội. Nếu cô ta có thể sinh cho họ ba đứa cháu trai chắc chắn hai người sẽ coi trọng cô ta hơn.
Cô ta liếc nhìn Thường Ngọc Như, thấy cô ấy vẫn chỉ chú tâm ăn bữa cơm với rau dại, không biết cô ấy có nghĩ đến chuyện căn phòng của vợ chồng chú ba không.
Gia đình họ có bốn đứa con, một chiếc giường lớn sáu người nằm cũng chật, sau này cô ta còn muốn sinh thêm con trai, con cái đông đúc chắc chắn không thể nằm vừa. Giờ chú ba dọn đi, cô ta có thể chuyển mấy đứa con gái sang đó ngủ cũng tiện sắp xếp lại đồ đạc, nhà cửa rộng rãi hơn.
Nghĩ vậy, Lưu Mẫn Lệ liền nói với mẹ Phong: “Mẹ ơi, nhà chú ba dọn đi rồi, phòng của họ bỏ không thì cũng phí. Sau này mẹ cho Tiểu Tam và Tiểu Ngũ ngủ ở đó nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Phong như đoán trước được ý định của cô ta.
So với nhà thằng hai, hai cô con gái lớn của nhà thằng cả đã hơn mười tuổi thì cần có chỗ ngủ riêng hơn. Bà nói với Lưu Mẫn Lệ: “Nhà thằng hai, giờ thằng ba với Sơ Noãn đã tách ra ở riêng, phòng của họ không thuộc quyền chúng ta nữa. Dù là cùng sân nhà mẹ cũng không có quyền quyết định, chuyện này phải xem ý của Bắc Nghiên và Sơ Noãn.”
Lưu Mẫn Lệ nhất thời nghẹn lời, Tống Sơ Noãn vốn ích kỷ chắc chắn sẽ không để con cô ta ở nhờ miễn phí.
Vì thế cô ta nhìn về phía Phong Bắc Nghiên: “Chú ba, em nghĩ sao? Nhà anh chị hai đông con, giường nhà chúng tôi không đủ chỗ nằm rồi. Em xem phòng của em cho mấy đứa cháu gái ở được không?”
Đúng lúc này, Tiểu Đại rụt rè lên tiếng: “Chú ba, cháu và Tiểu Nhị muốn ra ngủ riêng, nếu hai người dọn đi, căn phòng đó có thể cho hai chị em cháu ngủ được không ạ?”
Hai chị em vừa nói xong Lưu Mẫn Lệ liền ra hiệu cho Tiểu Tam và Tiểu Ngũ, hai đứa cũng quay sang cầu xin Phong Bắc Nghiên.
Tiểu Tam lí nhí nói: “Chú ba, cháu với Tiểu Ngũ cũng muốn được ngủ ở phòng đó.”
Phong Bắc Nghiên cúi đầu không nói gì.
Tống Sơ Noãn liền nói với mấy đứa nhỏ: “Các cháu không nên làm thế, các cháu biết không, các cháu sẽ làm vậy sẽ khiến chú ba khó xử đấy. Các cháu đều là cháu của chú ấy, chú ấy không thể thiên vị ai cũng không thể bênh ai. Ai trong các cháu không vừa ý chú ấy đều sẽ khó chịu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro