70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 49
2024-11-19 23:13:37
Tống Sơ Noãn thừa hiểu ý đồ của Lưu Mẫn Lệ, rõ ràng muốn chiếm căn phòng của bọn họ.
Nếu mấy đứa trẻ đều ở đó sau này chắc chắn Lưu Mẫn Lệ sẽ tìm lý do gây sự và từ từ chiếm luôn căn phòng.
Tống Sơ Noãn quyết không để cô ta được toại nguyện.
Cô quay sang nói với mẹ Phong: “Mẹ, dù đã chia nhà nhưng tình cảm vẫn không đổi, chúng ta vẫn là người một nhà. Mẹ là bề trên, mẹ thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Trong nhà, mẹ Phong luôn là người công minh, quyết đoán. Một khi bà đã lên tiếng, mọi người đều nghe theo.
Bà nói với hai vợ chồng nhà thằng cả và nhà thằng hai: “Anh em ruột thì càng phải sòng phẳng. Muốn sống hòa thuận lâu dài có những chuyện nhất định phải phân rõ, làm sao cho công bằng. Nhà thằng ba dọn ra ngoài cũng cần tiền xây nhà, căn phòng đó xây hết năm mươi đồng, giờ ở được mấy năm rồi nên bây giờ ai muốn thì đưa cho vợ chồng bằng ba hai mươi đồng.”
Sau đó bà quay sang hỏi Tống Sơ Noãn: “Sơ Noãn, con thấy mẹ sắp xếp như vậy có hợp lý không? Nếu chưa ổn thì con cứ nói ra.”
Tống Sơ Noãn thấy giá đó rất hợp lý liền đáp: “Mẹ, con nghe mẹ.”
Lưu Mẫn Lệ lập tức tối sầm mặt. Cô ta vốn định cho con mình ở nhờ không tốn phí, giờ phải bỏ ra hai mươi đồng thì sao mà đành lòng.
Thường Ngọc Như khẽ bàn với Phong Bắc Sơn một chút rồi nói: "Thưa mẹ, chúng con muốn trả hai mươi đồng để mua lại căn phòng của vợ chồng chú ba."
Mẹ Phong đáp: "Vậy thì cứ như thế nhé. Từ giờ căn phòng đó thuộc về nhà thằng cả cố gắng sớm đưa tiền mua phòng Sơ Noãn, đừng để nợ lâu."
Thường Ngọc Như lập tức về phòng lấy 20 đồng từ số tiền tiết kiệm của mình và giao cho Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn mỉm cười nói: "Chị dâu, đợi mấy hôm nữa chúng em chuyển đi rồi thì chị có thể cho bọn trẻ vào ở trong phòng ấy."
Dạo gần đây Phong Bắc Nghiên không còn ra đồng làm nữa mà tập trung sửa soạn lại ba gian nhà ở phía bắc làng. Mái nhà và lò sưởi đều cần sửa chữa, còn các chỗ tường bị bong tróc nghiêm trọng cũng cần trát lại.
Tống Sơ Noãn hỗ trợ anh bằng cách đưa dụng cụ, làm các việc lặt vặt đơn giản. Trong sân có hai cây táo và hai cây đào, vừa có trái để ăn lại vừa mát mẻ vào mùa hè.
Phong Bắc Nghiên tìm một sợi dây chắc chắn buộc giữa hai cây táo để vợ có chỗ phơi quần áo và chăn chiếu.
Năm ngày sau, căn nhà đã được dọn dẹp xong. Lúa mì ngoài đồng cũng đã thu hoạch gần hết, phần lớn ngô và các loại hạt khác cũng đã gieo xuống đất trước khi thu hoạch lúa, giờ chỉ còn bận rộn ở sân phơi lúa.
Ngày chuyển nhà, Phong Bắc Vũ và Phong Bắc Sơn sau khi tan làm đã về giúp Phong Bắc Nghiên và Tống Sơ Noãn dọn dẹp.
Phong Bắc Hà cũng muốn đến giúp, nhưng lại bị Lưu Mẫn Lệ giữ lại: "Nhà của người ta đâu phải cho con gái anh ở, anh còn muốn giúp họ làm gì, không thấy mệt à? Cứ giúp mãi mà chẳng được gì, có ai trả công cho anh không? Tôi thấy anh thà nằm nghỉ trên giường còn hơn, chả ai cần anh cả."
Nếu mấy đứa trẻ đều ở đó sau này chắc chắn Lưu Mẫn Lệ sẽ tìm lý do gây sự và từ từ chiếm luôn căn phòng.
Tống Sơ Noãn quyết không để cô ta được toại nguyện.
Cô quay sang nói với mẹ Phong: “Mẹ, dù đã chia nhà nhưng tình cảm vẫn không đổi, chúng ta vẫn là người một nhà. Mẹ là bề trên, mẹ thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Trong nhà, mẹ Phong luôn là người công minh, quyết đoán. Một khi bà đã lên tiếng, mọi người đều nghe theo.
Bà nói với hai vợ chồng nhà thằng cả và nhà thằng hai: “Anh em ruột thì càng phải sòng phẳng. Muốn sống hòa thuận lâu dài có những chuyện nhất định phải phân rõ, làm sao cho công bằng. Nhà thằng ba dọn ra ngoài cũng cần tiền xây nhà, căn phòng đó xây hết năm mươi đồng, giờ ở được mấy năm rồi nên bây giờ ai muốn thì đưa cho vợ chồng bằng ba hai mươi đồng.”
Sau đó bà quay sang hỏi Tống Sơ Noãn: “Sơ Noãn, con thấy mẹ sắp xếp như vậy có hợp lý không? Nếu chưa ổn thì con cứ nói ra.”
Tống Sơ Noãn thấy giá đó rất hợp lý liền đáp: “Mẹ, con nghe mẹ.”
Lưu Mẫn Lệ lập tức tối sầm mặt. Cô ta vốn định cho con mình ở nhờ không tốn phí, giờ phải bỏ ra hai mươi đồng thì sao mà đành lòng.
Thường Ngọc Như khẽ bàn với Phong Bắc Sơn một chút rồi nói: "Thưa mẹ, chúng con muốn trả hai mươi đồng để mua lại căn phòng của vợ chồng chú ba."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Phong đáp: "Vậy thì cứ như thế nhé. Từ giờ căn phòng đó thuộc về nhà thằng cả cố gắng sớm đưa tiền mua phòng Sơ Noãn, đừng để nợ lâu."
Thường Ngọc Như lập tức về phòng lấy 20 đồng từ số tiền tiết kiệm của mình và giao cho Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn mỉm cười nói: "Chị dâu, đợi mấy hôm nữa chúng em chuyển đi rồi thì chị có thể cho bọn trẻ vào ở trong phòng ấy."
Dạo gần đây Phong Bắc Nghiên không còn ra đồng làm nữa mà tập trung sửa soạn lại ba gian nhà ở phía bắc làng. Mái nhà và lò sưởi đều cần sửa chữa, còn các chỗ tường bị bong tróc nghiêm trọng cũng cần trát lại.
Tống Sơ Noãn hỗ trợ anh bằng cách đưa dụng cụ, làm các việc lặt vặt đơn giản. Trong sân có hai cây táo và hai cây đào, vừa có trái để ăn lại vừa mát mẻ vào mùa hè.
Phong Bắc Nghiên tìm một sợi dây chắc chắn buộc giữa hai cây táo để vợ có chỗ phơi quần áo và chăn chiếu.
Năm ngày sau, căn nhà đã được dọn dẹp xong. Lúa mì ngoài đồng cũng đã thu hoạch gần hết, phần lớn ngô và các loại hạt khác cũng đã gieo xuống đất trước khi thu hoạch lúa, giờ chỉ còn bận rộn ở sân phơi lúa.
Ngày chuyển nhà, Phong Bắc Vũ và Phong Bắc Sơn sau khi tan làm đã về giúp Phong Bắc Nghiên và Tống Sơ Noãn dọn dẹp.
Phong Bắc Hà cũng muốn đến giúp, nhưng lại bị Lưu Mẫn Lệ giữ lại: "Nhà của người ta đâu phải cho con gái anh ở, anh còn muốn giúp họ làm gì, không thấy mệt à? Cứ giúp mãi mà chẳng được gì, có ai trả công cho anh không? Tôi thấy anh thà nằm nghỉ trên giường còn hơn, chả ai cần anh cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro