70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 50
2024-11-19 23:13:37
Phong Bắc Hà bực tức nói: "Nếu cho anh mà phải để em ba mất một căn phòng em có chịu không? Anh cả đã trả tiền còn chúng ta thì không làm sao đòi ở được? Em đừng quên ngày trước nếu không có em ba gửi tiền trợ cấp về chắc chúng ta còn nuôi nổi con không."
Lưu Mẫn Lệ nghe vậy thì thêm tức, nhất quyết giữ chặt hắn lại, không để hắn đi: "Nếu anh dám đi thì tôi ly hôn với anh luôn, anh tự lo mà nuôi con đi."
Phong Bắc Hà đắn đo rồi tức giận đấm xuống chiếc giường đất.
Lưu Mẫn Lệ bèn nhốt hắn trong phòng, còn đi nói với Phong Bắc Nghiên và Tống Sơ Noãn rằng Phong Bắc Hà bị đau lưng, phải ở nhà nghỉ ngơi nên không thể đến giúp được.
Tống Sơ Noãn mỉm cười nói: "Anh hai không khỏe thì cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi, vài người chúng ta là đủ chuyển rồi."
Thực ra cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một tủ đứng lớn, hai cái rương gỗ, một bàn vuông, bốn chiếc ghế, một giá rửa mặt, một cái chum nước, hai cái thùng, bát đĩa, hai bộ chăn chiếu và khoảng mười bộ quần áo, giày dép. Phần lớn là của nguyên chủ, chỉ một ít là của Phong Bắc Nghiên và các con.
Chỉ cần hai chuyến xe đẩy là chuyển hết đồ sang nhà mới. Sau đó, Phong Bắc Sơn và Phong Bắc Vũ giúp sắp xếp đồ đạc rồi mới ra về.
Tống Sơ Noãn định giữ họ ở lại ăn cơm nhưng nghĩ lại vì mới chuyển đến, bát đĩa chưa sắp xếp xong cũng không có thức ăn nên cô lấy từ trong tủ ra hai nắm kẹo trái cây đưa cho Phong Bắc Sơn một nắm: "Anh cả, anh mang về cho chị dâu và bọn trẻ ăn cho ngọt miệng."
Phong Bắc Sơn cười nói: "Em dâu khách sáo quá."
Một nắm khác cô đưa cho Phong Bắc Vũ: "Em cũng ăn cho ngọt miệng nhé."
"Chị dâu ba, cảm ơn chị dâu."
Phong Bắc Sơn về nhà chia kẹo trái cây cho ba cô con gái vài cái: "Đây là kẹo của ba các con đấy, do mợ ba cho đấy."
Phần kẹo còn lại hắn đưa cho Thường Ngọc Như.
Thấy chị cả, chị hai và chị tư đều được ăn kẹo, Tiểu Tam và Tiểu Ngũ không khỏi ngưỡng mộ. Về phòng, hai cô bé liền phàn nàn.
Tiểu Tam chu môi nói: "Bác cả giúp chú ba chuyển nhà, chú ba cho bác cả nhiều kẹo lắm. Nếu ba cũng đi giúp chắc chắn cũng mang kẹo về cho chúng mình ăn."
Trừ ngày Tết ra, cô bé hiếm khi được ăn kẹo, chỉ mong có thể ăn một lần cho thỏa.
Lưu Mẫn Lệ lại thấy hối hận, nghĩ giá mà mình cho Phong Bắc Hà đi giúp thì cô ta cũng được ăn kẹo.
Phong Bắc Hà châm chọc: "Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. Người ta dọn xong rồi, giờ mà đi giúp thì người ta cũng không cần nữa."
Lưu Mẫn Lệ nghiến răng giận dữ: "Phong Bắc Hà, tất cả là do anh vô dụng, không kiếm ra tiền mà chỉ giỏi nói móc thôi."
Phong Bắc Hà không đáp, quay mặt sang một bên.
Tiểu Tam khẽ phàn nàn với Tiểu Ngũ: "Tại sao mẹ chúng ta không thể giống bác gái được chứ?"
Phong Bắc Vũ nhâm nhi viên kẹo, thầm nghĩ thật ngọt, rồi cất phần còn lại dưới gối, đợi có dịp sẽ tặng cho người yêu.
Phong Bắc Nghiên đã chuẩn bị sẵn một đòn gánh treo hai thùng nước đi ra giếng nước ở trung tâm làng để gánh nước, hai đứa nhỏ cũng hớn hở theo sau.
Tống Sơ Noãn ở nhà sắp xếp lại bát đũa và mấy món đồ lặt vặt.
Lưu Mẫn Lệ nghe vậy thì thêm tức, nhất quyết giữ chặt hắn lại, không để hắn đi: "Nếu anh dám đi thì tôi ly hôn với anh luôn, anh tự lo mà nuôi con đi."
Phong Bắc Hà đắn đo rồi tức giận đấm xuống chiếc giường đất.
Lưu Mẫn Lệ bèn nhốt hắn trong phòng, còn đi nói với Phong Bắc Nghiên và Tống Sơ Noãn rằng Phong Bắc Hà bị đau lưng, phải ở nhà nghỉ ngơi nên không thể đến giúp được.
Tống Sơ Noãn mỉm cười nói: "Anh hai không khỏe thì cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi, vài người chúng ta là đủ chuyển rồi."
Thực ra cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một tủ đứng lớn, hai cái rương gỗ, một bàn vuông, bốn chiếc ghế, một giá rửa mặt, một cái chum nước, hai cái thùng, bát đĩa, hai bộ chăn chiếu và khoảng mười bộ quần áo, giày dép. Phần lớn là của nguyên chủ, chỉ một ít là của Phong Bắc Nghiên và các con.
Chỉ cần hai chuyến xe đẩy là chuyển hết đồ sang nhà mới. Sau đó, Phong Bắc Sơn và Phong Bắc Vũ giúp sắp xếp đồ đạc rồi mới ra về.
Tống Sơ Noãn định giữ họ ở lại ăn cơm nhưng nghĩ lại vì mới chuyển đến, bát đĩa chưa sắp xếp xong cũng không có thức ăn nên cô lấy từ trong tủ ra hai nắm kẹo trái cây đưa cho Phong Bắc Sơn một nắm: "Anh cả, anh mang về cho chị dâu và bọn trẻ ăn cho ngọt miệng."
Phong Bắc Sơn cười nói: "Em dâu khách sáo quá."
Một nắm khác cô đưa cho Phong Bắc Vũ: "Em cũng ăn cho ngọt miệng nhé."
"Chị dâu ba, cảm ơn chị dâu."
Phong Bắc Sơn về nhà chia kẹo trái cây cho ba cô con gái vài cái: "Đây là kẹo của ba các con đấy, do mợ ba cho đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần kẹo còn lại hắn đưa cho Thường Ngọc Như.
Thấy chị cả, chị hai và chị tư đều được ăn kẹo, Tiểu Tam và Tiểu Ngũ không khỏi ngưỡng mộ. Về phòng, hai cô bé liền phàn nàn.
Tiểu Tam chu môi nói: "Bác cả giúp chú ba chuyển nhà, chú ba cho bác cả nhiều kẹo lắm. Nếu ba cũng đi giúp chắc chắn cũng mang kẹo về cho chúng mình ăn."
Trừ ngày Tết ra, cô bé hiếm khi được ăn kẹo, chỉ mong có thể ăn một lần cho thỏa.
Lưu Mẫn Lệ lại thấy hối hận, nghĩ giá mà mình cho Phong Bắc Hà đi giúp thì cô ta cũng được ăn kẹo.
Phong Bắc Hà châm chọc: "Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. Người ta dọn xong rồi, giờ mà đi giúp thì người ta cũng không cần nữa."
Lưu Mẫn Lệ nghiến răng giận dữ: "Phong Bắc Hà, tất cả là do anh vô dụng, không kiếm ra tiền mà chỉ giỏi nói móc thôi."
Phong Bắc Hà không đáp, quay mặt sang một bên.
Tiểu Tam khẽ phàn nàn với Tiểu Ngũ: "Tại sao mẹ chúng ta không thể giống bác gái được chứ?"
Phong Bắc Vũ nhâm nhi viên kẹo, thầm nghĩ thật ngọt, rồi cất phần còn lại dưới gối, đợi có dịp sẽ tặng cho người yêu.
Phong Bắc Nghiên đã chuẩn bị sẵn một đòn gánh treo hai thùng nước đi ra giếng nước ở trung tâm làng để gánh nước, hai đứa nhỏ cũng hớn hở theo sau.
Tống Sơ Noãn ở nhà sắp xếp lại bát đũa và mấy món đồ lặt vặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro