[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
A
Thất Dạ Thiếu Gia
2024-08-29 11:17:27
Tô Vãn Vãn qua loa gật đầu, căn bản không tin lời ngụy biện của anh ấy: "Được rồi được rồi, anh cả có tấm lòng lương khổ của anh, vậy bây giờ anh có thể đi nói với mẹ, là muốn dẫn em đi mua đồ không. Chúng ta tranh thủ thời gian, cần mua kha khá thứ đấy.”
Tô Đại Quân lập tức đồng ý, vỗ ngực ầm ầm: "Không vấn đề, em cứ chờ xem, chỉ cần anh mở miệng, mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Lời nói thì đầy tự tin, kết quả vừa vào phòng bệnh, Tô Đại Quân liền chùn bước, trước tiên là lải nhải một hồi lâu, dỗ dành Lâm Xuân Mai vui vẻ, sau đó mới dè dặt đề nghị muốn dẫn Tô Vãn Vãn ra ngoài.
Quả nhiên Lâm Xuân Mai lập tức thay đổi sắc mặt, nói gì cũng không đồng ý, sợ cô ra ngoài sẽ bị người ta hãm hại.
Cuối cùng vẫn là Tô Vãn Vãn nhiều lần đảm bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo anh cả, có chuyện gì xảy ra trước tiên sẽ bỏ chạy, để anh cả chắn trước, Lâm Xuân Mai mới miễn cưỡng đồng ý cho bọn họ ra ngoài.
Cuối cùng cũng thuận lợi đưa em gái ra khỏi phòng bệnh, Tô Đại Quân lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: "Từ sau chuyện sáng nay, mẹ càng ngày càng không yên tâm về em, muốn đưa em ra khỏi cửa một chuyến thật sự là khó khăn.”
Tô Vãn Vãn vẻ mặt tin tưởng nhìn Tô Đại Quân: "Không sao, không phải còn có anh cả sao? Em tin anh cả nhất định có cách mà.”
Tô Đại Quân nhìn thấy em gái dựa dẫm vào mình như vậy, quả nhiên là không có anh thì không được, trong lòng bỗng tràn đầy hào khí, phất tay: "Đi thôi, anh cả dẫn em đến một nơi hay ho.”
Ra khỏi bệnh viện, vòng vèo đi đến một con đường nhỏ, Tô Đại Quân cố ý cúi người bốc một nắm đất, bôi lên mặt mình và em gái, còn quần áo trên người, sáng nay đi quá gấp gáp, cái gì cũng chưa kịp mang theo, lúc này cũng không thể nào biến ra một bộ quần áo để thay, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy.
Tô Đại Quân tiếc nuối thở dài, dẫn em gái tiếp tục rẽ ngoặt vào một con hẻm nhỏ. Tô Vãn Vãn nhìn anh ấy loay hoay hồi lâu, trong lòng có dự cảm. Quả nhiên, đến đầu hẻm, liền nhìn thấy một người đàn ông đen gầy cao lớn đang canh giữ, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía bọn họ, trông rất cảnh giác.
Tô Vãn Vãn dừng bước: "Chỗ này, lẽ nào là chợ đen trong thị trấn?”
Anh cả lại dám trực tiếp đưa cô đến đây, gan to thật đấy! Nếu mẹ biết được, chắc chắn lại là một trận măng xào thịt.
Tô Đại Quân cười hì hì: "Thì ra em gái cũng biết à, vậy thì dễ rồi. Lát nữa vào trong muốn mua gì thì nói với anh, anh đến mặc cả. Trong tay chúng ta không có phiếu, đến cung tiêu xã cái gì cũng không mua được, chỉ có thể đến nơi không cần phiếu như thế này thôi.”
Vừa nói, anh ấy liền móc từ trong đế giày ra hai hào, đưa cho người đàn ông canh giữ ở đầu hẻm, sau đó nghênh ngang dẫn Tô Vãn Vãn đi vào.
Tô Vãn Vãn nhìn với vẻ mặt phức tạp, chỗ anh cả giấu tiền, thật sự là… có mùi vị đặc biệt.
Đi vào sâu trong hẻm, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, các góc tường đều có người ngồi xổm, trước mặt đều đặt một sọt đồ. Nhìn thấy có người đến, mắt sáng rực lên, lập tức nhiệt tình tiến đến chào mời: "Anh bạn trẻ lại đây lại đây, xem cái này của tôi này, rau củ hái từ sáng sớm nay, còn tươi mới, có muốn mua một ít không?”
Tô Vãn Vãn hai mắt sáng lên, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu chọn lựa, Tô Đại Quân thì gánh vác trọng trách mặc cả, cùng chủ quầy một hồi giao lưu hữu hảo, nước miếng văng tung tóe, cuối cùng với giá ba xu một cân mua hết chỗ rau này.
Chủ quầy gần đó thấy bọn họ giao dịch thành công, lập tức nhao nhao nhiệt tình xúm lại: "Lại đây xem gạo ngon nhà tôi này, chỉ hai hào một cân thôi, cô xem sờ mượt thế này. Đồ tốt như vậy, bên ngoài không mua được đâu."
“Anh gì ơi lại đây, chỗ tôi có thịt lợn tươi, tám hào một cân thôi..."
Tô Vãn Vãn hoa cả mắt, gạo rau thịt, còn có đủ loại gia vị, lặt vặt mua một đống, lại mua thêm một cái sọt, cho đồ vừa mua vào. Vừa định đeo lên, Tô Đại Quân đã một phát cướp lấy, đeo lên lưng mình.
Tô Đại Quân lập tức đồng ý, vỗ ngực ầm ầm: "Không vấn đề, em cứ chờ xem, chỉ cần anh mở miệng, mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Lời nói thì đầy tự tin, kết quả vừa vào phòng bệnh, Tô Đại Quân liền chùn bước, trước tiên là lải nhải một hồi lâu, dỗ dành Lâm Xuân Mai vui vẻ, sau đó mới dè dặt đề nghị muốn dẫn Tô Vãn Vãn ra ngoài.
Quả nhiên Lâm Xuân Mai lập tức thay đổi sắc mặt, nói gì cũng không đồng ý, sợ cô ra ngoài sẽ bị người ta hãm hại.
Cuối cùng vẫn là Tô Vãn Vãn nhiều lần đảm bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo anh cả, có chuyện gì xảy ra trước tiên sẽ bỏ chạy, để anh cả chắn trước, Lâm Xuân Mai mới miễn cưỡng đồng ý cho bọn họ ra ngoài.
Cuối cùng cũng thuận lợi đưa em gái ra khỏi phòng bệnh, Tô Đại Quân lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: "Từ sau chuyện sáng nay, mẹ càng ngày càng không yên tâm về em, muốn đưa em ra khỏi cửa một chuyến thật sự là khó khăn.”
Tô Vãn Vãn vẻ mặt tin tưởng nhìn Tô Đại Quân: "Không sao, không phải còn có anh cả sao? Em tin anh cả nhất định có cách mà.”
Tô Đại Quân nhìn thấy em gái dựa dẫm vào mình như vậy, quả nhiên là không có anh thì không được, trong lòng bỗng tràn đầy hào khí, phất tay: "Đi thôi, anh cả dẫn em đến một nơi hay ho.”
Ra khỏi bệnh viện, vòng vèo đi đến một con đường nhỏ, Tô Đại Quân cố ý cúi người bốc một nắm đất, bôi lên mặt mình và em gái, còn quần áo trên người, sáng nay đi quá gấp gáp, cái gì cũng chưa kịp mang theo, lúc này cũng không thể nào biến ra một bộ quần áo để thay, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy.
Tô Đại Quân tiếc nuối thở dài, dẫn em gái tiếp tục rẽ ngoặt vào một con hẻm nhỏ. Tô Vãn Vãn nhìn anh ấy loay hoay hồi lâu, trong lòng có dự cảm. Quả nhiên, đến đầu hẻm, liền nhìn thấy một người đàn ông đen gầy cao lớn đang canh giữ, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía bọn họ, trông rất cảnh giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vãn Vãn dừng bước: "Chỗ này, lẽ nào là chợ đen trong thị trấn?”
Anh cả lại dám trực tiếp đưa cô đến đây, gan to thật đấy! Nếu mẹ biết được, chắc chắn lại là một trận măng xào thịt.
Tô Đại Quân cười hì hì: "Thì ra em gái cũng biết à, vậy thì dễ rồi. Lát nữa vào trong muốn mua gì thì nói với anh, anh đến mặc cả. Trong tay chúng ta không có phiếu, đến cung tiêu xã cái gì cũng không mua được, chỉ có thể đến nơi không cần phiếu như thế này thôi.”
Vừa nói, anh ấy liền móc từ trong đế giày ra hai hào, đưa cho người đàn ông canh giữ ở đầu hẻm, sau đó nghênh ngang dẫn Tô Vãn Vãn đi vào.
Tô Vãn Vãn nhìn với vẻ mặt phức tạp, chỗ anh cả giấu tiền, thật sự là… có mùi vị đặc biệt.
Đi vào sâu trong hẻm, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, các góc tường đều có người ngồi xổm, trước mặt đều đặt một sọt đồ. Nhìn thấy có người đến, mắt sáng rực lên, lập tức nhiệt tình tiến đến chào mời: "Anh bạn trẻ lại đây lại đây, xem cái này của tôi này, rau củ hái từ sáng sớm nay, còn tươi mới, có muốn mua một ít không?”
Tô Vãn Vãn hai mắt sáng lên, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu chọn lựa, Tô Đại Quân thì gánh vác trọng trách mặc cả, cùng chủ quầy một hồi giao lưu hữu hảo, nước miếng văng tung tóe, cuối cùng với giá ba xu một cân mua hết chỗ rau này.
Chủ quầy gần đó thấy bọn họ giao dịch thành công, lập tức nhao nhao nhiệt tình xúm lại: "Lại đây xem gạo ngon nhà tôi này, chỉ hai hào một cân thôi, cô xem sờ mượt thế này. Đồ tốt như vậy, bên ngoài không mua được đâu."
“Anh gì ơi lại đây, chỗ tôi có thịt lợn tươi, tám hào một cân thôi..."
Tô Vãn Vãn hoa cả mắt, gạo rau thịt, còn có đủ loại gia vị, lặt vặt mua một đống, lại mua thêm một cái sọt, cho đồ vừa mua vào. Vừa định đeo lên, Tô Đại Quân đã một phát cướp lấy, đeo lên lưng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro