[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
A
Thất Dạ Thiếu Gia
2024-08-29 11:17:27
Cô vốn định lặng lẽ bỏ đi báo cảnh sát, người này vừa lên tiếng, chẳng phải là đang nhắc nhở tên kia đến giải quyết cô sao?
Quả nhiên, tên đàn ông đen gầy kia đã quay đầu lại nhìn, ánh mắt hung ác nham hiểm, rõ ràng là định giải quyết cô cùng một lượt.
Tô Vãn Vãn âm thầm nghiến răng, hết cách rồi, bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, đành ngây ngốc tại chỗ giả vờ như bị dọa choáng váng.
Lúc tên đàn ông đen gầy cầm dao găm xông tới, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một viên gạch, nhắm ngay đầu anh ta đập xuống.
Người đàn ông không ngờ cô gái nhỏ thoạt nhìn yếu đuối, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích lại giấu một viên gạch, bị đánh úp bất ngờ, nhất thời đầu rơi máu chảy ngã xuống đất, con dao trong tay cũng rơi xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi mày rậm mắt sáng nhanh chóng nhặt lấy con dao rơi trên mặt đất, cảnh giác dựa vào tường chống đỡ cơ thể, một tay khác che chặt vết thương đang chảy máu ở bụng.
Anh nheo mắt nhìn Tô Vãn Vãn, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo: "Làm phiền cô đi báo cảnh sát giúp tôi, muốn báo đáp gì, tôi đều có thể đáp ứng cô."
Cố Vân Hiên che chặt vết thương, dựa vào tường, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo đến cùng cực.
Rõ ràng anh đã tránh tất cả mọi người, lặng lẽ đến cái huyện nhỏ hẻo lánh này, không ngờ vẫn bị truy sát.
Chậc, nếu anh thật sự chết ở cái nơi này, không biết có bao nhiêu kẻ phải mừng đến phát điên.
May là mạng anh lớn, ở cái nơi hẻo lánh này mà cũng có người đi ngang qua.
Cố Vân Hiên nhìn tên sát thủ ngất xỉu trên mặt đất không biết sống chết ra sao, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy có hơi áy náy với cô nhóc này, suýt chút nữa đã liên lụy đến cô.
Tuy nhiên, lời anh vừa nói cũng không phải là giả, lát nữa đợi cô tìm được cảnh sát đến, anh được cứu rồi, tự nhiên sẽ báo đáp, bất kể là muốn tiền hay muốn danh tiếng, anh đều có thể thỏa mãn cô.
Mười phút trôi qua.
Cố Vân Hiên không thể đứng vững nữa, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.
Xé một miếng vải quấn tạm vào vết thương, đầu óc choáng váng, mất máu quá nhiều, cơ thể bắt đầu lạnh toát.
Chuyện gì thế này, sao vẫn chưa đến?
Cô gái lúc nãy, sẽ không ném anh lại bên đường mặc kệ chứ?
Cuối cùng, ngay lúc Cố Vân Hiên sắp không chịu nổi mà ngất đi, Tô Vãn Vãn đã dẫn theo cảnh sát Chu cùng những người khác chạy đến.
“Chú Chu, chính là chỗ này, cháu đi ngang qua nhìn thấy có người đánh nhau, còn dùng cả dao, nhìn như muốn lấy mạng người ta vậy, dọa cháu sợ chết khiếp.”
Lúc cô đập gạch, đâu có nửa điểm nào giống như sắp bị dọa chết.
Cố Vân Hiên thầm oán thán một câu trong lòng, cuối cùng cũng yên tâm ngất đi.
Đợi đến khi anh mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang ở trong bệnh viện.
“Cậu tỉnh rồi à? Đừng động đậy, vết thương của cậu rất nặng, nằm im dưỡng thương cho tốt, ngàn vạn lần đừng để vết thương bị rách ra.”
Cảnh sát Chu giữ anh lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng, bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng cả người đầy máu, chỉ còn thoi thóp nằm trong ngõ hẻm của người đàn ông này trước đó, đều sẽ cẩn thận như vậy.
May mà bọn họ đến kịp thời, vội vàng đưa cậu thanh niên này đến bệnh viện, tính mạng coi như giữ được. Thế nhưng bác sĩ dặn dò, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, không thể bị thương nữa.
Cảnh sát Chu bây giờ thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ mang đến tổn thương thứ hai cho anh.
Thấy tinh thần anh đã khá hơn một chút, lúc này cảnh sát Chu mới thăm dò hỏi: “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết người kia là ai không, tại sao anh ta lại muốn giết cậu? Giữa hai người có phải có mâu thuẫn gì không?”
Thị trấn của bọn họ ngày thường trị an rất tốt, vụ án trộm cắp cũng chẳng có mấy vụ, sao gần đây án mạng lại xảy ra liên tiếp như vậy, đây là đắc tội với vị thần nào rồi. Cứ tiếp tục như thế này, tóc ông sẽ rụng hết mất.
Quả nhiên, tên đàn ông đen gầy kia đã quay đầu lại nhìn, ánh mắt hung ác nham hiểm, rõ ràng là định giải quyết cô cùng một lượt.
Tô Vãn Vãn âm thầm nghiến răng, hết cách rồi, bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, đành ngây ngốc tại chỗ giả vờ như bị dọa choáng váng.
Lúc tên đàn ông đen gầy cầm dao găm xông tới, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một viên gạch, nhắm ngay đầu anh ta đập xuống.
Người đàn ông không ngờ cô gái nhỏ thoạt nhìn yếu đuối, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích lại giấu một viên gạch, bị đánh úp bất ngờ, nhất thời đầu rơi máu chảy ngã xuống đất, con dao trong tay cũng rơi xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi mày rậm mắt sáng nhanh chóng nhặt lấy con dao rơi trên mặt đất, cảnh giác dựa vào tường chống đỡ cơ thể, một tay khác che chặt vết thương đang chảy máu ở bụng.
Anh nheo mắt nhìn Tô Vãn Vãn, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo: "Làm phiền cô đi báo cảnh sát giúp tôi, muốn báo đáp gì, tôi đều có thể đáp ứng cô."
Cố Vân Hiên che chặt vết thương, dựa vào tường, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo đến cùng cực.
Rõ ràng anh đã tránh tất cả mọi người, lặng lẽ đến cái huyện nhỏ hẻo lánh này, không ngờ vẫn bị truy sát.
Chậc, nếu anh thật sự chết ở cái nơi này, không biết có bao nhiêu kẻ phải mừng đến phát điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May là mạng anh lớn, ở cái nơi hẻo lánh này mà cũng có người đi ngang qua.
Cố Vân Hiên nhìn tên sát thủ ngất xỉu trên mặt đất không biết sống chết ra sao, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy có hơi áy náy với cô nhóc này, suýt chút nữa đã liên lụy đến cô.
Tuy nhiên, lời anh vừa nói cũng không phải là giả, lát nữa đợi cô tìm được cảnh sát đến, anh được cứu rồi, tự nhiên sẽ báo đáp, bất kể là muốn tiền hay muốn danh tiếng, anh đều có thể thỏa mãn cô.
Mười phút trôi qua.
Cố Vân Hiên không thể đứng vững nữa, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.
Xé một miếng vải quấn tạm vào vết thương, đầu óc choáng váng, mất máu quá nhiều, cơ thể bắt đầu lạnh toát.
Chuyện gì thế này, sao vẫn chưa đến?
Cô gái lúc nãy, sẽ không ném anh lại bên đường mặc kệ chứ?
Cuối cùng, ngay lúc Cố Vân Hiên sắp không chịu nổi mà ngất đi, Tô Vãn Vãn đã dẫn theo cảnh sát Chu cùng những người khác chạy đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú Chu, chính là chỗ này, cháu đi ngang qua nhìn thấy có người đánh nhau, còn dùng cả dao, nhìn như muốn lấy mạng người ta vậy, dọa cháu sợ chết khiếp.”
Lúc cô đập gạch, đâu có nửa điểm nào giống như sắp bị dọa chết.
Cố Vân Hiên thầm oán thán một câu trong lòng, cuối cùng cũng yên tâm ngất đi.
Đợi đến khi anh mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình đang ở trong bệnh viện.
“Cậu tỉnh rồi à? Đừng động đậy, vết thương của cậu rất nặng, nằm im dưỡng thương cho tốt, ngàn vạn lần đừng để vết thương bị rách ra.”
Cảnh sát Chu giữ anh lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng, bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng cả người đầy máu, chỉ còn thoi thóp nằm trong ngõ hẻm của người đàn ông này trước đó, đều sẽ cẩn thận như vậy.
May mà bọn họ đến kịp thời, vội vàng đưa cậu thanh niên này đến bệnh viện, tính mạng coi như giữ được. Thế nhưng bác sĩ dặn dò, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, không thể bị thương nữa.
Cảnh sát Chu bây giờ thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ mang đến tổn thương thứ hai cho anh.
Thấy tinh thần anh đã khá hơn một chút, lúc này cảnh sát Chu mới thăm dò hỏi: “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết người kia là ai không, tại sao anh ta lại muốn giết cậu? Giữa hai người có phải có mâu thuẫn gì không?”
Thị trấn của bọn họ ngày thường trị an rất tốt, vụ án trộm cắp cũng chẳng có mấy vụ, sao gần đây án mạng lại xảy ra liên tiếp như vậy, đây là đắc tội với vị thần nào rồi. Cứ tiếp tục như thế này, tóc ông sẽ rụng hết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro