[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng

A

Thất Dạ Thiếu Gia

2024-08-29 11:17:27

Cố Vân Hiên lúc này mới hoàn hồn, nhìn Tô Vãn Vãn một cái, thản nhiên nói: “Tôi có gì mà phải tức giận?”

Anh đã nghe ông nội nói, sang năm sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đến lúc đó những sinh viên Đại học Công Nông Binh này sẽ chẳng đáng giá một xu.

Cho nên anh mới không lãng phí sức lực tranh giành với Kỷ Vũ Trạch, mặc kệ bà mẹ kế kia nhảy lên nhảy xuống giành lấy suất học Đại học Công Nông Binh.

Nực cười bà mẹ kế kia còn tưởng mình chiếm được lợi ích lớn, vênh váo đắc ý ở nhà ăn mừng. Đợi đến khi tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học truyền ra, e là bà ta sẽ tức đến mức hộc máu tại chỗ.

Nhân cơ hội này, để cho cả đại viện quân khu biết, người mẹ kế xưa nay vẫn nổi tiếng tốt đẹp, độ lượng hiểu chuyện của anh, thực chất cũng chẳng phải người lương thiện gì. Đến lúc có xung đột lợi ích, chẳng phải vẫn bất chấp thủ đoạn mưu cầu tương lai cho con trai mình sao. Xem bà ta sau này còn mặt mũi nào mà sống ở đại viện nữa.

Cố Vân Hiên chỉ cần nghĩ đến người mẹ kế hiền lành kia, lúc hoàn hồn sau cơn đắc ý, phát hiện danh tiếng đã bị hủy hoại, không còn ai muốn kết giao với bà ta nữa, sẽ lộ ra sắc mặt khó coi thế nào, tâm trạng liền tốt lên.

“Quá đáng quá! Sao bà ta có thể như vậy?!”

Lâm Xuân Mai nghe một hồi, thật sự là phẫn nộ thay, không nhịn được nữa.

“Đã là suất của cháu, mẹ kế của cháu cứ thế mà cướp mất, cha cháu không quản sao?”

Dù sao cũng là cha ruột, cứ thế trơ mắt nhìn vợ sau bắt nạt con trai mình? Trên đời này sao có thể có người cha vô trách nhiệm như vậy chứ!

Cố Vân Hiên thấy Lâm Xuân Mai tức giận như vậy, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy anh đã không nhớ rõ mẹ mình trông như thế nào, nhưng chắc chắn bà cũng giống Lâm Xuân Mai, sẽ vì anh bị ủy khuất mà tức giận, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bênh vực anh, đòi lại công bằng cho anh.

Cố Vân Hiên cúi đầu, ra vẻ đáng thương than thở: "Cha cháu mới không thèm quan tâm mấy chuyện này đâu, ông ta chỉ muốn tống cổ cháu xuống nông thôn làm thanh niên xung phong thôi."

"Nếu biết cháu gặp nạn ở đây, chắc chắn ông ta sẽ mắng cháu không an phận, ra ngoài gây chuyện thị phi, biết đâu còn muốn cháu cứ ở lại đây luôn cho rồi."

Lâm Xuân Mai nghe vậy càng thêm tức giận, bà đập bàn cảm thán Cố Vân Hiên đúng là số khổ, cha ruột lẫn mẹ kế đều không ra gì, lại đi bắt nạt một đứa trẻ đáng thương như vậy. Đúng là đứa trẻ không có mẹ, ai cũng có thể giẫm đạp lên.

Tô Vãn Vãn sợ bà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng rót một cốc nước ấm đưa cho bà, để bà nguôi giận.

Lâm Xuân Mai mắng xong, lại càng thêm đau lòng cho đứa nhỏ Cố Vân Hiên chịu nhiều ấm ức này, bà nắm lấy tay anh, ánh mắt đầy thương yêu, cẩn thận hỏi han, an ủi, sợ đứa trẻ này để lại bóng ma tâm lý.

Vài ngày sau đó, bà càng ra sức chăm sóc cho Cố Vân Hiên, có gì ngon, có gì bổ đều dành cho anh trước, sợ anh bị đói, bị lạnh.

Tô Vãn Vãn và ba anh em Tô Đại Quân, trong nháy mắt đã trở thành người vô hình trong mắt bà.

Không biết Cố Vân Hiên nghĩ thế nào, vậy mà lại phối hợp vô cùng ăn ý, nhất thời hai người họ trông chẳng khác nào mẹ con ruột thịt.

Tô Vãn Vãn thực sự không chịu nổi bầu không khí mẹ hiền con thảo kỳ quái trong phòng bệnh, cô đưa cơm xong liền vội vàng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng

Số ký tự: 0