[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng

A

Thất Dạ Thiếu Gia

2024-08-29 11:17:27

Ai ngờ vận mệnh trêu ngươi, cô vừa mới ra đến cổng bệnh viện đã gặp phải một đám người không mời mà đến.

Bác cả Tô Quang Tông, bác hai Tô Diệu Tổ, tất cả đều hung dữ đứng chặn Tô Vãn Vãn ở con đường nhỏ trước cổng bệnh viện, rõ ràng là đến đây với ý đồ xấu.

Tô Vãn Vãn thầm kêu không ổn, cô quay đầu định chạy vào bệnh viện, kết quả vừa quay người lại thì phát hiện bác gái cả đã sớm đứng chặn ở phía sau.

Bác gái cả chống nạnh, vẻ mặt đắc ý: "Con nhỏ đê tiện nhà mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao, xem lần này mày còn chạy đi đâu cho thoát!"

Bọn họ đã mai phục ở đây mấy ngày liền, chính là để theo dõi thời gian ra ngoài của Tô Vãn Vãn, cuối cùng cũng để bọn họ bắt được một lần cô ra ngoài một mình, coi như có thể tóm được cô rồi. Nếu không tóm được người, bên nhà họ Lỗ sắp sốt ruột rồi.

Tô Vãn Vãn nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc phát hiện ra đám người này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, mỗi hướng đều có người canh chừng, dù cô chạy về hướng nào cũng sẽ bị tóm.

Cô lập tức hối hận, không nên vì ghét anh trai chậm chạp mà đi trước một bước, bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại đụng phải đám người này.

Không được, không thể cứ thế bị bọn họ bắt đi, phải nghĩ cách câu giờ đợi anh trai đến.

Nghĩ đến đây, Tô Vãn Vãn vừa sốt ruột chờ đợi, vừa cố ý lớn tiếng khiêu khích: "Mấy người đến đây làm gì? Hay là suýt chút nữa hại chết em dâu của mình, trong lòng áy náy nên đến dập đầu xin lỗi?"

Tô Vãn Vãn cố ý khiêu khích, nhưng bác cả Tô căn bản không mắc mưu, mặc cho cô có mắng chửi ác độc đến đâu cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Con nhỏ miệng lưỡi sắc bén này, hôm nay mặc kệ mày có nói giỏi đến đâu, cũng phải ngoan ngoãn theo tao về nhà chồng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lão Nhị, còn lề mề cái gì nữa, mau đánh ngất con nhỏ này rồi đưa đi!"

Tô Vãn Vãn thấy bọn họ cầm gậy, ra vẻ muốn đánh ngất mình, sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng hét lớn: "Khoan đã! Đừng ra tay, tôi đi theo các người."

Anh trai làm gì thế nhỉ! Sao còn chưa ra, cứ lề mề mãi, thôi, thôi vậy, không trông chờ gì vào anh trai được nữa, chi bằng tự cứu mình trước đã.

Tô Diệu Tổ hài lòng dừng động tác: "Con nhỏ này cũng biết điều đấy chứ, sớm nghe lời như vậy có phải tốt hơn không, đỡ phải để chúng ta động tay động chân. Đi thôi, hôm nay chúng ta còn cố tình mượn xe bò cho mày đấy. Đừng có hòng chạy trốn, nhiều người như chúng ta mà còn để cho một con nhỏ như mày chạy thoát, vậy thì đừng sống nữa."

Tôi còn mong mấy người chết quách cho rồi ấy chứ, đáng tiếc lũ tai họa lại sống dai như vậy.

Thế cùng lực kiệt, Tô Vãn Vãn dứt khoát không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Ban đầu cô định giả vờ nghe lời, nhân lúc trên đường tìm cơ hội chạy trốn, kết quả bác cả Tô là người vô cùng cẩn thận, vừa lên xe đã trói cô lại, còn nhét giẻ vào miệng cô, dọc đường nhìn chằm chằm Tô Vãn Vãn, căn bản không cho cô cơ hội chạy trốn.

Tô Vãn Vãn thử vài lần đều không thể thoát khỏi, ngược lại còn khiến bác cả Tô cảnh giác, đành phải yên lặng giả vờ ngoan ngoãn. Cô hy vọng anh trai có thể mau chóng nhìn thấy dấu hiệu mà cô để lại, dẫn người đến cứu cô, anh trai chắc hẳn sẽ không ngốc đến mức không hiểu được chứ?

Trong lúc Tô Vãn Vãn đang nóng như lửa đốt chờ đợi, nhà họ Tô vội vàng đánh xe bò về làng. Vừa xuống xe, bác gái cả căn bản không cho Tô Vãn Vãn cơ hội kêu cứu, trực tiếp xông tới túm tóc lôi kéo, cưỡng ép đẩy cô vào nhà, khóa cửa lại, sau đó vui vẻ đi thông báo cho nhà họ Lỗ tới đón dâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng

Số ký tự: 0