Xuống Nông Thôn...
2024-08-07 12:49:59
Hôm nay Cố Giai tan tầm sớm, Chu Niệm Niệm truyền lời cho chị ấy xong, chị ấy còn chẳng màng tới bữa tối đã vội vàng chạy qua.
Niệm Niệm rất muốn tự thân đi tới hóng chuyện, nhưng ngại nỗi cô còn chưa nói cho người trong nhà biết cô muốn xuống nông thôn.
Cố Giai đi ra ngoài chẳng bao lâu đã trở về. Cơm nước xong, người Cố gia lại tụ tập nói chuyện phiếm.
“Mọi người không thấy trận thế lúc xế chiều đâu, Vương xưởng phó đúng là đã tham không ít đồ.” Bà Cố vừa luôn miệng vừa khoa tay múa chân.
“Chiều nay xưởng bọn con suýt lạt trời, cũng đang thảo luận chuyện này. Mấy cô gái từng bị Vương Bảo Bình đùa giỡn trước kia cũng nhảy ra tố cáo hắn ta, lần này Vương Bảo Bình không thoát khỏi tội lưu manh rồi.”
Nghe Trương Tân Nguyệt nói vậy, trong lòng Chu Niệm Niệm cũng thấy an tâm hơn hẳn. Cô không nghĩ tới lá thư tố cáo kia của mình lại có uy lực lớn như thế.
“Đây đúng là ác giả ác báo.” Chu Mộc Lan tổng kết một câu.
“Bà, cha, mẹ, anh, chị dâu, cả chị nữa, em muốn nói cho mọi người một việc, em muốn xuống nông...”
“Không được, con xuống nông thôn có thể làm được gì? Con có thấy ai xuống nông thôn làm thanh niên tri thức nào mà được trở về thành phố không?”
Cố Đại Ngưu bình thường vốn ít nói nay lại là người phản đối đầu tiên.
“Đúng, Niệm Niệm, cháu nghe lời đi, cháu không chịu nổi khổ cực như thế đâu, đừng đi nữa.” Bà nội Cố cũng không đồng ý.
Những người khác cũng đều không đồng ý.
“Mẹ, trong khoảng thời gian này con mơ thấy hai người già, bọn họ nói bọn họ là ông bà ngoại của con, còn nói kêu con quay về thăm bọn họ, cho nên, nếu có thể, con muốn tới Chu gia thôn xem sao.”
“Niệm Niệm, cháu không cần bà nội nữa ư?”
“Không phải bà nội, bà xem hiện tại khó tìm việc cỡ nào, lập gia đình lại không thực tế.”
“Bà xem hôm qua chị dâu có nói Vương Bảo Bình vừa ý cháu, nếu hôm nay nhà bọn họ không sa cơ, không biết hắn ta có tới nhà quấy rầy không.”
“Gả cho hắn ta thì cháu không cam lòng, mà không gả, nói không chừng hắn ta sẽ ghi thù nhà chúng ta.”
“Nhưng chẳng phải hắn ta đã bị bắt rồi à?”
“Bà, có một Vương Bảo Bình, ai biết còn Trương Bảo Bình Lý Bảo Bình không, cháu không dám đánh cược.”
Nghe con gái nói vậy, Cố Đại Ngưu thở dài một hơi, ông cảm thấy bất đắc dĩ bởi bản thân không thể bảo vệ con gái được.
“Cha, mẹ, bà nội, cháu cũng muốn tới Chu gia thôn một chuyến, đi thăm ông bà ngoại của cháu còn cả mẹ ruột của cháu nữa.”
Nghe thấy con gái nói vậy, Chu Mộc Lan im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Con để mẹ thương lượng với cha con một chút đã.”
Nói thì nói thế, nhưng thật ra bà đã đồng ý rồi, có lẽ là vì ông bà ngoại của con gái, cũng có thể là vì mẹ ruột của con bé.
“Em nói em, đã bảo không xuống nông thôn rồi, sao tự dưng lại muốn đi? Em xuống nông thôn có thể chịu được sao?”
Vừa về tới phòng, Cố Giai đã bắt đầu dạy bảo Chu Niệm Niệm.
“Chị, chị với anh Hàn Thạc đang quen nhau ư?”
Chu Niệm Niệm đổi chủ đề.
Niệm Niệm rất muốn tự thân đi tới hóng chuyện, nhưng ngại nỗi cô còn chưa nói cho người trong nhà biết cô muốn xuống nông thôn.
Cố Giai đi ra ngoài chẳng bao lâu đã trở về. Cơm nước xong, người Cố gia lại tụ tập nói chuyện phiếm.
“Mọi người không thấy trận thế lúc xế chiều đâu, Vương xưởng phó đúng là đã tham không ít đồ.” Bà Cố vừa luôn miệng vừa khoa tay múa chân.
“Chiều nay xưởng bọn con suýt lạt trời, cũng đang thảo luận chuyện này. Mấy cô gái từng bị Vương Bảo Bình đùa giỡn trước kia cũng nhảy ra tố cáo hắn ta, lần này Vương Bảo Bình không thoát khỏi tội lưu manh rồi.”
Nghe Trương Tân Nguyệt nói vậy, trong lòng Chu Niệm Niệm cũng thấy an tâm hơn hẳn. Cô không nghĩ tới lá thư tố cáo kia của mình lại có uy lực lớn như thế.
“Đây đúng là ác giả ác báo.” Chu Mộc Lan tổng kết một câu.
“Bà, cha, mẹ, anh, chị dâu, cả chị nữa, em muốn nói cho mọi người một việc, em muốn xuống nông...”
“Không được, con xuống nông thôn có thể làm được gì? Con có thấy ai xuống nông thôn làm thanh niên tri thức nào mà được trở về thành phố không?”
Cố Đại Ngưu bình thường vốn ít nói nay lại là người phản đối đầu tiên.
“Đúng, Niệm Niệm, cháu nghe lời đi, cháu không chịu nổi khổ cực như thế đâu, đừng đi nữa.” Bà nội Cố cũng không đồng ý.
Những người khác cũng đều không đồng ý.
“Mẹ, trong khoảng thời gian này con mơ thấy hai người già, bọn họ nói bọn họ là ông bà ngoại của con, còn nói kêu con quay về thăm bọn họ, cho nên, nếu có thể, con muốn tới Chu gia thôn xem sao.”
“Niệm Niệm, cháu không cần bà nội nữa ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải bà nội, bà xem hiện tại khó tìm việc cỡ nào, lập gia đình lại không thực tế.”
“Bà xem hôm qua chị dâu có nói Vương Bảo Bình vừa ý cháu, nếu hôm nay nhà bọn họ không sa cơ, không biết hắn ta có tới nhà quấy rầy không.”
“Gả cho hắn ta thì cháu không cam lòng, mà không gả, nói không chừng hắn ta sẽ ghi thù nhà chúng ta.”
“Nhưng chẳng phải hắn ta đã bị bắt rồi à?”
“Bà, có một Vương Bảo Bình, ai biết còn Trương Bảo Bình Lý Bảo Bình không, cháu không dám đánh cược.”
Nghe con gái nói vậy, Cố Đại Ngưu thở dài một hơi, ông cảm thấy bất đắc dĩ bởi bản thân không thể bảo vệ con gái được.
“Cha, mẹ, bà nội, cháu cũng muốn tới Chu gia thôn một chuyến, đi thăm ông bà ngoại của cháu còn cả mẹ ruột của cháu nữa.”
Nghe thấy con gái nói vậy, Chu Mộc Lan im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Con để mẹ thương lượng với cha con một chút đã.”
Nói thì nói thế, nhưng thật ra bà đã đồng ý rồi, có lẽ là vì ông bà ngoại của con gái, cũng có thể là vì mẹ ruột của con bé.
“Em nói em, đã bảo không xuống nông thôn rồi, sao tự dưng lại muốn đi? Em xuống nông thôn có thể chịu được sao?”
Vừa về tới phòng, Cố Giai đã bắt đầu dạy bảo Chu Niệm Niệm.
“Chị, chị với anh Hàn Thạc đang quen nhau ư?”
Chu Niệm Niệm đổi chủ đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro