Xuống Nông Thôn...
2024-08-07 12:49:59
“Không có, cậu ấy muốn xuống nông thôn, chị thì ở lại trong thành, bọn chị có thể có kết quả gì được.”
“Nhưng khi Vương gia bị tịch biên tài sản, Hàn Thạc có nhặt được một khoản tiền, có số tiền kia, cậu ấy xuống nông thôn cũng có thể sống thật tốt.”
Hiển nhiên Cố Giai cũng không muốn nói về chuyện này nhiều, lại dẫn chủ đề tới việc Hàn Thạc nhặt được tiền.
Chu Niệm Niệm cũng là người thức thời, cũng ngừng lại đúng lúc, nhưng cô có thể xác định hai người có quan hệ không cạn.
Sáng hôm sau, người Cố gia ngoại trừ Chu Niệm Niệm ra đều có vẻ ủ dột không vui, vừa nhìn đã biết mọi người từng cãi nhau vì chuyện Chu Niệm Niệm xuống nông thôn.
“Niệm Niệm, con chắc chắn con muốn tới Chu gia thôn làm thanh niên tri thức ư?”
Chu Mộc Lan lại hỏi thêm làn nữa. Chu Niệm Niệm vẫn gật đầu chắc chắn.
“Được, vậy con ở nhà chờ mẹ, mẹ tới đơn vị xin nghỉ phép đã.”
Nói xong bà cũng đi.
“Ôi Niệm Niệm, từ nhỏ tới lớn cháu chưa từng xuống nông thôn lần nào, chúng ta cũng ít tiếp xúc với nhà bên kia.”
“Nghe nói sau khi mẹ ruột của cháu đi, bên kia lại cưới vợ. Lòng người khó dò, ai biết tới đó rồi sẽ thế nào.”
Bà Cố lại bắt đầu lo lắng.
“Bà, nếu người bên kia tốt thì cháu nhận thân, nếu bọn họ không tốt thì cháu chỉ là thanh niên tri thức xuống nông thôn, không có chút liên quan gì với bọn họ.”
Những lời này Chu Niệm Niệm nói để an ủi bà nội, nhưng cũng là suy nghĩ thật sự của cô.
“Được rồi, ngay cả mẹ cháu cũng đồng ý rồi, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nói chung cháu phải nhớ thường xuyên gửi thư về cho gia đình, để ba mẹ cháu đi thăm cháu.”
Nói nói một hồi, bà Cố còn chảy nước mắt.
“Bà, cháu còn chưa đi đâu, nói không chừng cháu còn có thể ở nhà thêm một thời gian ngắn nữa. Lại nói, không biết cháu có thể tới Chu gia thôn hay không đâu.”
Tới Chu gia thôn chắc chắn là có thể, dù sao nam chính có thể đi, chứng tỏ Chu gia thôn tiếp nhận thanh niên tri thức.
Lại thêm Chu Mộc Lan có quan hệ thân thiết với chủ nhiệm phòng quản lý thanh niên tri thức, việc này chắc chắn thành.
Nhưng sau khi tới phòng quản lý thanh niên tri thức bọn họ mới biết được, muốn tới Chu gia thôn cũng có thể, nhưng đầu tháng ba phải đi ngay, nói cách khác Chu Niệm Niệm chẳng còn ở nhà được bao lâu nữa.
Chu Mộc Lan xin nghỉ xong lại dẫn theo Chu Niệm Niệm đi tới văn phòng quản lý thanh niên tri thức, còn đụng phải Lý Xuân Kiều ở cửa.
“Mộc Lan, Niệm Niệm, mau vào đi.” Chủ nhiệm Vương nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Vừa vào phòng, chủ nhiệm Vương đã bắt đầu tố khổ.
“Cái con bé lúc nãy là người trong đại viện bọn em đúng không? Đang yên đang lành tự dưng đòi đổi tên thành Lý Kiều Kiều, còn nằng nặc muốn xuống cùng một vùng với Hàn Thạc.”
“Dì Vương, cô ấy muốn đi đâu vậy?” Chu Niệm Niệm không bất ngờ khi Lý Xuân Kiều đổi tên, dù sao tên trong nguyên tác cũng là Lý Kiều Kiều.
“Nhưng khi Vương gia bị tịch biên tài sản, Hàn Thạc có nhặt được một khoản tiền, có số tiền kia, cậu ấy xuống nông thôn cũng có thể sống thật tốt.”
Hiển nhiên Cố Giai cũng không muốn nói về chuyện này nhiều, lại dẫn chủ đề tới việc Hàn Thạc nhặt được tiền.
Chu Niệm Niệm cũng là người thức thời, cũng ngừng lại đúng lúc, nhưng cô có thể xác định hai người có quan hệ không cạn.
Sáng hôm sau, người Cố gia ngoại trừ Chu Niệm Niệm ra đều có vẻ ủ dột không vui, vừa nhìn đã biết mọi người từng cãi nhau vì chuyện Chu Niệm Niệm xuống nông thôn.
“Niệm Niệm, con chắc chắn con muốn tới Chu gia thôn làm thanh niên tri thức ư?”
Chu Mộc Lan lại hỏi thêm làn nữa. Chu Niệm Niệm vẫn gật đầu chắc chắn.
“Được, vậy con ở nhà chờ mẹ, mẹ tới đơn vị xin nghỉ phép đã.”
Nói xong bà cũng đi.
“Ôi Niệm Niệm, từ nhỏ tới lớn cháu chưa từng xuống nông thôn lần nào, chúng ta cũng ít tiếp xúc với nhà bên kia.”
“Nghe nói sau khi mẹ ruột của cháu đi, bên kia lại cưới vợ. Lòng người khó dò, ai biết tới đó rồi sẽ thế nào.”
Bà Cố lại bắt đầu lo lắng.
“Bà, nếu người bên kia tốt thì cháu nhận thân, nếu bọn họ không tốt thì cháu chỉ là thanh niên tri thức xuống nông thôn, không có chút liên quan gì với bọn họ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời này Chu Niệm Niệm nói để an ủi bà nội, nhưng cũng là suy nghĩ thật sự của cô.
“Được rồi, ngay cả mẹ cháu cũng đồng ý rồi, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nói chung cháu phải nhớ thường xuyên gửi thư về cho gia đình, để ba mẹ cháu đi thăm cháu.”
Nói nói một hồi, bà Cố còn chảy nước mắt.
“Bà, cháu còn chưa đi đâu, nói không chừng cháu còn có thể ở nhà thêm một thời gian ngắn nữa. Lại nói, không biết cháu có thể tới Chu gia thôn hay không đâu.”
Tới Chu gia thôn chắc chắn là có thể, dù sao nam chính có thể đi, chứng tỏ Chu gia thôn tiếp nhận thanh niên tri thức.
Lại thêm Chu Mộc Lan có quan hệ thân thiết với chủ nhiệm phòng quản lý thanh niên tri thức, việc này chắc chắn thành.
Nhưng sau khi tới phòng quản lý thanh niên tri thức bọn họ mới biết được, muốn tới Chu gia thôn cũng có thể, nhưng đầu tháng ba phải đi ngay, nói cách khác Chu Niệm Niệm chẳng còn ở nhà được bao lâu nữa.
Chu Mộc Lan xin nghỉ xong lại dẫn theo Chu Niệm Niệm đi tới văn phòng quản lý thanh niên tri thức, còn đụng phải Lý Xuân Kiều ở cửa.
“Mộc Lan, Niệm Niệm, mau vào đi.” Chủ nhiệm Vương nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Vừa vào phòng, chủ nhiệm Vương đã bắt đầu tố khổ.
“Cái con bé lúc nãy là người trong đại viện bọn em đúng không? Đang yên đang lành tự dưng đòi đổi tên thành Lý Kiều Kiều, còn nằng nặc muốn xuống cùng một vùng với Hàn Thạc.”
“Dì Vương, cô ấy muốn đi đâu vậy?” Chu Niệm Niệm không bất ngờ khi Lý Xuân Kiều đổi tên, dù sao tên trong nguyên tác cũng là Lý Kiều Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro