Tìm Được Thêm L...
2024-08-07 12:49:59
Sau khi biết được người cứu mình chính là cô em kia, trong lòng cô ấy cảm kích vô ngần, cũng lại tìm được thêm một lý do để sống tiếp.
“Chị, em tên Chu Niệm Niệm, là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chị cứ gọi em là Niệm Niệm được rồi.”
“Chị tên Đồng Dao, cũng xuống nông thôn, hi vọng chúng ta được phân tới cùng một chỗ.”
Nghe thấy cái tên Đồng Dao này, Chu Niệm Niệm lại nghĩ tới cốt truyện.
Trong tiểu thuyết, Đồng Dao bị một tên vô lại trong thôn bắt nạt. Đồng Dao muốn kiện anh ta tội lưu manh, nhưng tên lưu manh kia lại nói hai người đang yêu đương, thậm chí còn có thanh niên tri thức chứng minh điểm này.
Vì chứng minh sự trong sạch của mình, Đồng Dao nhảy sông, khi nam chính phát hiện đã không thể cứu được nữa…
Chu Niệm Niệm thầm nghĩ, có đôi khi người quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng.
Nhưng nghĩ tới Đồng Dao sẽ dùng cái chết để chứng minh trong sạch của mình, Niệm Niệm lại cảm thấy mình phải làm gì đó để tránh cho bi kịch xảy ra.
Càng đừng nói tới hiện tại Đồng Dao còn tươi cười với cô, nhan sắc của chị ấy đúng là, một cô gái như cô cũng chết mê chết mệt.
Chu Niệm Niệm không biết nụ cười của mình cũng có tác dụng chữa lành với Đồng Dao, cũng là một vệt sáng trong cuộc đời tăm tối của Đồng Dao.
Buổi tố, Chu Niệm Niệm với Hàn Thạc lại thương lượng, hai người thay phiên nhau ngủ để canh hành lý, kết quả bị Doãn Khai Dương đối diện nghe được.
“Niệm Niệm, chuyện như canh hành lý này không cần nữ sinh các em lo, để anh với anh của em thay phiên là được. Dù sao cũng chẳng còn mấy giờ nữa, trời chưa sáng đã tới trạm rồi.”
Ý kiến của đồng chí Doãn được hai nữ đồng chí đối diện ủng hộ nhiệt liệt. Hàn Thạc cũng nói cô chỉ cần ngủ là được.
Mà Chu Niệm Niệm thầm nghĩ, đồ quý giá của mình đều được cất vào không gian hết rồi, cũng không lo lắng.
Thế là cô nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ nhưng thực tế là cô đã vào không gian… Vừa nhìn không gian, cô đã phát hiện có điểm gì đó không đúng.
Ruộng trong không gian đã nhỏ đi, ruộng nước với ruộng cạn đều nhỏ đi, cây táo như phát triển càng chậm hơn trước đây.
Chẳng lẽ là do cô đổi địa điểm sống ư?
Nhưng cũng may, kho hàng vẫn còn đó, linh tuyền cũng còn đó, cho dù không còn ruộng, nhưng chỉ cần có chỗ để chứa đồ cũng được rồi.
Sau nửa đêm, Chu Niệm Niệm lại vào không gian nhìn thêm lần nữa, quả nhiên, diện tích ruộng lại càng nhỏ hơn.
Mặc kệ nó, lương thực cô thu hoạch trước đó đã có thể tính là vượt mức quy định rồi, làm người không thể quá tham lam.
Huống chi nếu vẫn còn thu hoạch như trước kia, lại không kịp xử lý, kho hàng cũng không chứa hết nổi.
…
Rạng sáng 4h bọn họ tới thành phố Tây Nguyên, còn phải đợi ở trạm xe lửa tới hừng đông thì người của phòng quản lý thanh niên tri thức mới tới đón bọn họ.
Lần này không chỉ có mấy người bọn họ thành thanh niên tri thức tới thành phố Tây Nguyên. Sau khi tới trạm xe lửa bọn họ mới phát hiện ở đây có một đống thanh niên tri thức.
Thậm chí còn có người đang hô khẩu hiệu.
“Chị, em tên Chu Niệm Niệm, là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chị cứ gọi em là Niệm Niệm được rồi.”
“Chị tên Đồng Dao, cũng xuống nông thôn, hi vọng chúng ta được phân tới cùng một chỗ.”
Nghe thấy cái tên Đồng Dao này, Chu Niệm Niệm lại nghĩ tới cốt truyện.
Trong tiểu thuyết, Đồng Dao bị một tên vô lại trong thôn bắt nạt. Đồng Dao muốn kiện anh ta tội lưu manh, nhưng tên lưu manh kia lại nói hai người đang yêu đương, thậm chí còn có thanh niên tri thức chứng minh điểm này.
Vì chứng minh sự trong sạch của mình, Đồng Dao nhảy sông, khi nam chính phát hiện đã không thể cứu được nữa…
Chu Niệm Niệm thầm nghĩ, có đôi khi người quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng.
Nhưng nghĩ tới Đồng Dao sẽ dùng cái chết để chứng minh trong sạch của mình, Niệm Niệm lại cảm thấy mình phải làm gì đó để tránh cho bi kịch xảy ra.
Càng đừng nói tới hiện tại Đồng Dao còn tươi cười với cô, nhan sắc của chị ấy đúng là, một cô gái như cô cũng chết mê chết mệt.
Chu Niệm Niệm không biết nụ cười của mình cũng có tác dụng chữa lành với Đồng Dao, cũng là một vệt sáng trong cuộc đời tăm tối của Đồng Dao.
Buổi tố, Chu Niệm Niệm với Hàn Thạc lại thương lượng, hai người thay phiên nhau ngủ để canh hành lý, kết quả bị Doãn Khai Dương đối diện nghe được.
“Niệm Niệm, chuyện như canh hành lý này không cần nữ sinh các em lo, để anh với anh của em thay phiên là được. Dù sao cũng chẳng còn mấy giờ nữa, trời chưa sáng đã tới trạm rồi.”
Ý kiến của đồng chí Doãn được hai nữ đồng chí đối diện ủng hộ nhiệt liệt. Hàn Thạc cũng nói cô chỉ cần ngủ là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Chu Niệm Niệm thầm nghĩ, đồ quý giá của mình đều được cất vào không gian hết rồi, cũng không lo lắng.
Thế là cô nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ nhưng thực tế là cô đã vào không gian… Vừa nhìn không gian, cô đã phát hiện có điểm gì đó không đúng.
Ruộng trong không gian đã nhỏ đi, ruộng nước với ruộng cạn đều nhỏ đi, cây táo như phát triển càng chậm hơn trước đây.
Chẳng lẽ là do cô đổi địa điểm sống ư?
Nhưng cũng may, kho hàng vẫn còn đó, linh tuyền cũng còn đó, cho dù không còn ruộng, nhưng chỉ cần có chỗ để chứa đồ cũng được rồi.
Sau nửa đêm, Chu Niệm Niệm lại vào không gian nhìn thêm lần nữa, quả nhiên, diện tích ruộng lại càng nhỏ hơn.
Mặc kệ nó, lương thực cô thu hoạch trước đó đã có thể tính là vượt mức quy định rồi, làm người không thể quá tham lam.
Huống chi nếu vẫn còn thu hoạch như trước kia, lại không kịp xử lý, kho hàng cũng không chứa hết nổi.
…
Rạng sáng 4h bọn họ tới thành phố Tây Nguyên, còn phải đợi ở trạm xe lửa tới hừng đông thì người của phòng quản lý thanh niên tri thức mới tới đón bọn họ.
Lần này không chỉ có mấy người bọn họ thành thanh niên tri thức tới thành phố Tây Nguyên. Sau khi tới trạm xe lửa bọn họ mới phát hiện ở đây có một đống thanh niên tri thức.
Thậm chí còn có người đang hô khẩu hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro