Cung Tiêu Xã
2024-08-07 12:49:59
Chu Niệm Niệm cảm thấy bọn họ quá ngây thơ, rồi ruộng đất nông thôn sẽ dạy cho bọn họ cách làm người.
Đợi tới chừng 8 giờ, người của phòng quản lý thanh niên tri thức mới tới, điểm danh và phân chia mọi người tới các huyện khác nhau.
Mấy người Chu Niệm Niệm lại ngồi lên một chuyến xe buýt tới huyện Thượng Bình.
Xe buýt xóc nảy suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng mới tới nơi. Người bên phòng quản lý thanh niên tri thức dặn bọn họ có thể đi mua đồ.
Dù sao đồ bên công xã cũng không đầy đủ, muốn lên huyện thành một chuyến cũng không dễ dàng.
“Niệm Niệm, chúng ta đi ăn gì đó đi.” Đồng Dao đề nghị.
Chu Niệm Niệm đã đói tới bụng réo vang đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy trong túi của cô có bánh ngô với trứng gà bà nội chuẩn bị, nhưng nó đã nguội, cô muốn ăn gì đó nóng một chút.
“Anh Hàn Thạc, chúng ta đi chung chứ?” Đều là đồng hương, đương nhiên phải lôi kéo Hàn Thạc. Hơn nữa có nam chính ở bên cô cũng thấy an toàn hơn.
Hàn Thạc cũng lo lắng cho Niệm Niệm, nên đồng ý đi chung với bọn họ.
Ăn xong một bát mì thịt heo xé, Chu Niệm Niệm mới cảm thấy mình như sống lại.
Đồng Dao xuống nông thôn quá vội vàng, cũng không mang theo bao nhiêu thứ, bèn kéo Niệm Niệm tới cung tiêu xã.
Hàn Thạc thấy thế cũng đi theo làm vệ sĩ.
Chu Niệm Niệm nhìn thử một vòng, cung tiêu xã bên này thật không cách nào có thể sánh với cung tiêu xã ở tỉnh, chẳng có một thứ đồ tốt nào.
Nghĩ tới tương lai muốn tới đây một chuyến cũng không dễ, Chu Niệm Niệm lại định mua thêm một ít vật dụng hằng ngày, ngay cả Hàn Thạc vẫn luôn tiết kiệm cũng mua không ít.
Thấy quầy bán vải chẳng có người nào, Chu Niệm Niệm định tới thử thời vận.
“Chị, chỗ chị có vải tỳ vết không chị?” Nói xong, cô lại bốc một nắm táo đỏ từ trong túi nhét vào tay người bán hàng.
“Em gái, em cần vải bố tỳ vết mà tìm chị đúng là tìm đúng người rồi, chị có đây, em cần bao nhiêu vải?”
Người bán hàng nhìn thấy Niệm Niệm rộng rãi như vậy, cũng vui vẻ bắt chuyện với cô.
“Chị, em không có phiếu vải, chị có bao nhiêu?”
Người bán hàng nghe thế lại sửng sốt. Không nghĩ tới mình gặp được khách hàng lớn rồi… Thế là người bán hàng báo ra con số với Chu Niệm Niệm.
Chu Niệm Niệm cũng không nghĩ tới người bán hàng lại có nguyên cuộn, hơn nữa còn là vải nhung kẻ chỉ có phần rìa hơi dính dầu.
Loại vải này hiện tại tương đối đắt, không có phiếu vải thì phải hơn 1 đồng 1 thước, một cuộn tối thiểu cũng phải cỡ 30 đồng.
Người bán hàng kia còn nói cho cô biết, chị ấy đã cắt vải ra bỏ vào trong bao bố, cũng tiện cho cô cầm.
Vải này có sức hấp dẫn quá lớn, chỉ là hơi nặng… Nhưng có Hàn Thạc ở đây, vấn đề này không còn là vấn đề nữa.
Thế là Đồng Dao với Hàn Thạc trơ mắt nhìn thấy Chu Niệm Niệm mua một bao bố vải.
“Anh Hàn Thạc, chị Đồng Dao, tới lúc đó em sẽ chia cho hai người một ít.”
Nói xong cô còn nói cho hai người biết chuyện cô biết may quần áo, nhưng phải trả phí, khiến hai người dở khóc dở cười.
Đợi tới chừng 8 giờ, người của phòng quản lý thanh niên tri thức mới tới, điểm danh và phân chia mọi người tới các huyện khác nhau.
Mấy người Chu Niệm Niệm lại ngồi lên một chuyến xe buýt tới huyện Thượng Bình.
Xe buýt xóc nảy suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng mới tới nơi. Người bên phòng quản lý thanh niên tri thức dặn bọn họ có thể đi mua đồ.
Dù sao đồ bên công xã cũng không đầy đủ, muốn lên huyện thành một chuyến cũng không dễ dàng.
“Niệm Niệm, chúng ta đi ăn gì đó đi.” Đồng Dao đề nghị.
Chu Niệm Niệm đã đói tới bụng réo vang đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy trong túi của cô có bánh ngô với trứng gà bà nội chuẩn bị, nhưng nó đã nguội, cô muốn ăn gì đó nóng một chút.
“Anh Hàn Thạc, chúng ta đi chung chứ?” Đều là đồng hương, đương nhiên phải lôi kéo Hàn Thạc. Hơn nữa có nam chính ở bên cô cũng thấy an toàn hơn.
Hàn Thạc cũng lo lắng cho Niệm Niệm, nên đồng ý đi chung với bọn họ.
Ăn xong một bát mì thịt heo xé, Chu Niệm Niệm mới cảm thấy mình như sống lại.
Đồng Dao xuống nông thôn quá vội vàng, cũng không mang theo bao nhiêu thứ, bèn kéo Niệm Niệm tới cung tiêu xã.
Hàn Thạc thấy thế cũng đi theo làm vệ sĩ.
Chu Niệm Niệm nhìn thử một vòng, cung tiêu xã bên này thật không cách nào có thể sánh với cung tiêu xã ở tỉnh, chẳng có một thứ đồ tốt nào.
Nghĩ tới tương lai muốn tới đây một chuyến cũng không dễ, Chu Niệm Niệm lại định mua thêm một ít vật dụng hằng ngày, ngay cả Hàn Thạc vẫn luôn tiết kiệm cũng mua không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy quầy bán vải chẳng có người nào, Chu Niệm Niệm định tới thử thời vận.
“Chị, chỗ chị có vải tỳ vết không chị?” Nói xong, cô lại bốc một nắm táo đỏ từ trong túi nhét vào tay người bán hàng.
“Em gái, em cần vải bố tỳ vết mà tìm chị đúng là tìm đúng người rồi, chị có đây, em cần bao nhiêu vải?”
Người bán hàng nhìn thấy Niệm Niệm rộng rãi như vậy, cũng vui vẻ bắt chuyện với cô.
“Chị, em không có phiếu vải, chị có bao nhiêu?”
Người bán hàng nghe thế lại sửng sốt. Không nghĩ tới mình gặp được khách hàng lớn rồi… Thế là người bán hàng báo ra con số với Chu Niệm Niệm.
Chu Niệm Niệm cũng không nghĩ tới người bán hàng lại có nguyên cuộn, hơn nữa còn là vải nhung kẻ chỉ có phần rìa hơi dính dầu.
Loại vải này hiện tại tương đối đắt, không có phiếu vải thì phải hơn 1 đồng 1 thước, một cuộn tối thiểu cũng phải cỡ 30 đồng.
Người bán hàng kia còn nói cho cô biết, chị ấy đã cắt vải ra bỏ vào trong bao bố, cũng tiện cho cô cầm.
Vải này có sức hấp dẫn quá lớn, chỉ là hơi nặng… Nhưng có Hàn Thạc ở đây, vấn đề này không còn là vấn đề nữa.
Thế là Đồng Dao với Hàn Thạc trơ mắt nhìn thấy Chu Niệm Niệm mua một bao bố vải.
“Anh Hàn Thạc, chị Đồng Dao, tới lúc đó em sẽ chia cho hai người một ít.”
Nói xong cô còn nói cho hai người biết chuyện cô biết may quần áo, nhưng phải trả phí, khiến hai người dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro