[80] Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp, Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu
Gian Phu Tìm Đế...
2024-08-02 12:28:04
Leng keng... leng keng...
Sáng sớm, tiếng chuông xe đạp giòn tan phá vỡ sự yên tĩnh của khu gia thuộc quân đội làng Tiểu Dương.
Người đưa thư mặc quân phục màu xanh lá cây dừng lại trước cửa nhà họ Viên: "Lâm Kiều Kiều! Có một đồng chí nam họ Tần tìm cô!"
Người đưa thư cố tình nhấn mạnh ba chữ "Đồng chí nam."
Lâm Kiều Kiều vừa mới chấp nhận được sự thật xuyên không đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn những viên ngói trên mái nhà.
Cô bắt quả tang chồng mình và bạn thân ngoại tình, bị hai người hợp sức đẩy từ tầng mười bảy xuống, vậy mà lại xuyên không đến những năm tám mươi!!
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô vén màn tre đi ra.
Cô cười với người đưa thư đang chống một chân xuống đất, một chân đạp trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, học theo cách nói chuyện của anh ta: "Cảm ơn đồng chí nhé."
Người đó lạnh lùng liếc cô, vẻ mặt đầy khinh thường: "Một tên lưu manh, sao có thể sánh được với lão Viên nhà cô?"
"Phi!"
Anh ta khạc một bãi nước bọt xuống đất.
Lại trèo lên xe đạp Phượng Hoàng, không ngoảnh lại mà đi.
Chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Lâm Kiều Kiều: Tức giận vì bị anh ta nói bóng gió!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mẹ hư, mẹ không được ra ngoài!"
Lâm Kiều Kiều định đến bệ cửa sổ lấy chìa khóa, chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã bị đứa con trai hờ chặn đường.
Đứa trẻ rất gầy, da đen nhẻm, mặc quần áo vá chằng vá đụp, dang rộng đôi tay gầy gò.
Nó nhe răng, hung dữ trừng mắt nhìn cô, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn cô một miếng.
Ánh mắt đó khiến Lâm Kiều Kiều nhớ đến những chú sói con chưa trưởng thành.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, cậu bé buông lời đe dọa: "Nếu mẹ dám đi gặp người đàn ông đó, bố sẽ bảo mọi người trong khu gia thuộc đánh gãy chân hắn ta!"
Ôi trời!
Tuổi còn nhỏ mà khí thế mạnh mẽ, còn biết đe dọa người khác!
Lâm Kiều Kiều không sợ nhất chính là bị đe dọa nha.
Cô đã sống hai kiếp người rồi, sao có thể sợ một đứa trẻ con?
Cô nheo mắt, quan sát kỹ đứa trẻ này.
Đen thì đen thật nhưng ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, vì đang thay răng nên không thể coi là môi hồng răng trắng nhưng lại thanh tú.
Bây giờ còn nhỏ, đợi lớn lên, da trắng hơn một chút, chắc chắn sẽ là một chàng trai đẹp trai.
Cậu bé bị ánh mắt đánh giá của cô làm cho hơi tức giận, hung hăng nói thêm một câu:
"Mẹ làm thế gọi là ngoại tình, thời xưa phải bị nhúng lồng heo!"
Lâm Kiều Kiều mới nhớ ra: Người họ Tần kia hình như là tình nhân của nguyên chủ!
Ôi trời ơi!
Kẻ gian phu tìm đến tận cửa sao!!?
Thật là lố, lố đến mức không thể lố hơn!!
Sáng sớm, tiếng chuông xe đạp giòn tan phá vỡ sự yên tĩnh của khu gia thuộc quân đội làng Tiểu Dương.
Người đưa thư mặc quân phục màu xanh lá cây dừng lại trước cửa nhà họ Viên: "Lâm Kiều Kiều! Có một đồng chí nam họ Tần tìm cô!"
Người đưa thư cố tình nhấn mạnh ba chữ "Đồng chí nam."
Lâm Kiều Kiều vừa mới chấp nhận được sự thật xuyên không đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn những viên ngói trên mái nhà.
Cô bắt quả tang chồng mình và bạn thân ngoại tình, bị hai người hợp sức đẩy từ tầng mười bảy xuống, vậy mà lại xuyên không đến những năm tám mươi!!
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô vén màn tre đi ra.
Cô cười với người đưa thư đang chống một chân xuống đất, một chân đạp trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, học theo cách nói chuyện của anh ta: "Cảm ơn đồng chí nhé."
Người đó lạnh lùng liếc cô, vẻ mặt đầy khinh thường: "Một tên lưu manh, sao có thể sánh được với lão Viên nhà cô?"
"Phi!"
Anh ta khạc một bãi nước bọt xuống đất.
Lại trèo lên xe đạp Phượng Hoàng, không ngoảnh lại mà đi.
Chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Lâm Kiều Kiều: Tức giận vì bị anh ta nói bóng gió!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mẹ hư, mẹ không được ra ngoài!"
Lâm Kiều Kiều định đến bệ cửa sổ lấy chìa khóa, chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã bị đứa con trai hờ chặn đường.
Đứa trẻ rất gầy, da đen nhẻm, mặc quần áo vá chằng vá đụp, dang rộng đôi tay gầy gò.
Nó nhe răng, hung dữ trừng mắt nhìn cô, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn cô một miếng.
Ánh mắt đó khiến Lâm Kiều Kiều nhớ đến những chú sói con chưa trưởng thành.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, cậu bé buông lời đe dọa: "Nếu mẹ dám đi gặp người đàn ông đó, bố sẽ bảo mọi người trong khu gia thuộc đánh gãy chân hắn ta!"
Ôi trời!
Tuổi còn nhỏ mà khí thế mạnh mẽ, còn biết đe dọa người khác!
Lâm Kiều Kiều không sợ nhất chính là bị đe dọa nha.
Cô đã sống hai kiếp người rồi, sao có thể sợ một đứa trẻ con?
Cô nheo mắt, quan sát kỹ đứa trẻ này.
Đen thì đen thật nhưng ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, vì đang thay răng nên không thể coi là môi hồng răng trắng nhưng lại thanh tú.
Bây giờ còn nhỏ, đợi lớn lên, da trắng hơn một chút, chắc chắn sẽ là một chàng trai đẹp trai.
Cậu bé bị ánh mắt đánh giá của cô làm cho hơi tức giận, hung hăng nói thêm một câu:
"Mẹ làm thế gọi là ngoại tình, thời xưa phải bị nhúng lồng heo!"
Lâm Kiều Kiều mới nhớ ra: Người họ Tần kia hình như là tình nhân của nguyên chủ!
Ôi trời ơi!
Kẻ gian phu tìm đến tận cửa sao!!?
Thật là lố, lố đến mức không thể lố hơn!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro