[80] Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp, Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu
Chương 48
2024-08-02 12:28:04
Cậu ta nghĩ đến lời dặn của bố, không được kể chuyện này cho người khác biết.
Cậu ta vội nói thêm một câu: "Dì Diệp, con chỉ kể chuyện này cho một mình dì thôi, dì tuyệt đối không được nói cho người khác biết, nếu không thì bố sẽ không thích con."
Diệp Hi Ninh đã moi được toàn bộ quá trình sự việc từ miệng đứa trẻ, biết được những gì mình muốn biết, sự khó chịu trước đó của cô ta lập tức mất sạch.
Cô ta giơ tay xoa đầu thằng bé: "Thanh Sơn yên tâm, dì sẽ giữ bí mật cho con, ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ!"
Được Diệp Hi Ninh đảm bảo, Viên Thanh Sơn mới yên tâm.
Nhưng cậu ta không muốn về nhà họ Viên sớm nên nài nỉ Diệp Hi Ninh: "Dì Diệp, con có thể ngủ lại nhà dì một đêm không?"
"Mụ đàn bà độc ác đã đuổi con ra khỏi nhà, con không còn nơi nào để đi cả."
Diệp Hi Ninh cười: "Đồ ngốc, con nói gì vậy! Nhà dì cũng là nhà con mà!"
"Con cứ ở đây, muốn ở bao lâu thì ở, dì đi dọn phòng cho con."
Nói xong, cô ta đi vào buồng trong bên cạnh, dọn giường.
Viên Thanh Sơn nhìn bóng lưng cô ta đang bận rộn vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cậu ta không nhịn được nghĩ giá như dì Diệp có thể lấy bố mình làm chồng, làm mẹ của mình thì tốt biết mấy.
Sân nhà họ Viên khá rộng, cả ba hướng Đông Tây Nam Bắc đều xây nhà.
Bếp xây ở phía Nam được dựng tạm một cái lán, trời mưa thì không bị ướt nhưng không chắn được gió, ba mặt đều trống trải.
Mỗi khi gó thổi mùi thơm đều bay khắp nơi.
Hạ Tiểu Lệ ở bên cạnh lấy một cái ghế đẩu kê dưới chân, nằm trên tường nói chuyện với Lâm Kiều Kiều: "Đồng chí Tiểu Lâm, tay nghề của cô tốt quá, mùi thơm đúng là chết người."
Lâm Kiều Kiều nghĩ đến phiếu lương thực cô ta đưa cho mình, vội lấy ra mấy con bào ngư hấp chín bỏ vào bát rồi đi đến bên tường.
"Chị Hạ, nếu chị không chê thì cầm mấy con đi ăn chơi nhé."
"Tiện thể cũng nếm thử tay nghề của em xem sao."
Cô đã hứa sẽ đến nhà Hạ Tiểu Lệ giúp đỡ vào ngày kia, thế nào cũng phải khiến cô ta tin tưởng vào tay nghề của mình.
Hạ Tiểu Lệ nhìn thân hình béo ú của cô từng bước đi về phía mình, cười đến mức mắt híp lại: "Vậy thì tôi không khách sáo với cô nữa!"
"Sau này nhà thiếu rau gì thì cứ đến nhà tôi lấy."
Cô ta chỉ ngửi thấy mùi thơm đã thèm, muốn xem bà cô xấu xí Lâm Kiều Kiều này đã làm món ngon gì.
Nhưng cô ta không ngờ cô lại hào phóng đến vậy, cho cô ta tận một bát bào ngư.
Vui vẻ nhận lấy bát bào ngư, cô ta lớn giọng gọi người nhà: "Mau ra ăn này! Đồng chí Tiểu Lâm nhà bên làm đồ ăn ngon lắm, chỉ ngửi mùi thôi đã chịu không nổi rồi."
Cậu ta vội nói thêm một câu: "Dì Diệp, con chỉ kể chuyện này cho một mình dì thôi, dì tuyệt đối không được nói cho người khác biết, nếu không thì bố sẽ không thích con."
Diệp Hi Ninh đã moi được toàn bộ quá trình sự việc từ miệng đứa trẻ, biết được những gì mình muốn biết, sự khó chịu trước đó của cô ta lập tức mất sạch.
Cô ta giơ tay xoa đầu thằng bé: "Thanh Sơn yên tâm, dì sẽ giữ bí mật cho con, ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ!"
Được Diệp Hi Ninh đảm bảo, Viên Thanh Sơn mới yên tâm.
Nhưng cậu ta không muốn về nhà họ Viên sớm nên nài nỉ Diệp Hi Ninh: "Dì Diệp, con có thể ngủ lại nhà dì một đêm không?"
"Mụ đàn bà độc ác đã đuổi con ra khỏi nhà, con không còn nơi nào để đi cả."
Diệp Hi Ninh cười: "Đồ ngốc, con nói gì vậy! Nhà dì cũng là nhà con mà!"
"Con cứ ở đây, muốn ở bao lâu thì ở, dì đi dọn phòng cho con."
Nói xong, cô ta đi vào buồng trong bên cạnh, dọn giường.
Viên Thanh Sơn nhìn bóng lưng cô ta đang bận rộn vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cậu ta không nhịn được nghĩ giá như dì Diệp có thể lấy bố mình làm chồng, làm mẹ của mình thì tốt biết mấy.
Sân nhà họ Viên khá rộng, cả ba hướng Đông Tây Nam Bắc đều xây nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bếp xây ở phía Nam được dựng tạm một cái lán, trời mưa thì không bị ướt nhưng không chắn được gió, ba mặt đều trống trải.
Mỗi khi gó thổi mùi thơm đều bay khắp nơi.
Hạ Tiểu Lệ ở bên cạnh lấy một cái ghế đẩu kê dưới chân, nằm trên tường nói chuyện với Lâm Kiều Kiều: "Đồng chí Tiểu Lâm, tay nghề của cô tốt quá, mùi thơm đúng là chết người."
Lâm Kiều Kiều nghĩ đến phiếu lương thực cô ta đưa cho mình, vội lấy ra mấy con bào ngư hấp chín bỏ vào bát rồi đi đến bên tường.
"Chị Hạ, nếu chị không chê thì cầm mấy con đi ăn chơi nhé."
"Tiện thể cũng nếm thử tay nghề của em xem sao."
Cô đã hứa sẽ đến nhà Hạ Tiểu Lệ giúp đỡ vào ngày kia, thế nào cũng phải khiến cô ta tin tưởng vào tay nghề của mình.
Hạ Tiểu Lệ nhìn thân hình béo ú của cô từng bước đi về phía mình, cười đến mức mắt híp lại: "Vậy thì tôi không khách sáo với cô nữa!"
"Sau này nhà thiếu rau gì thì cứ đến nhà tôi lấy."
Cô ta chỉ ngửi thấy mùi thơm đã thèm, muốn xem bà cô xấu xí Lâm Kiều Kiều này đã làm món ngon gì.
Nhưng cô ta không ngờ cô lại hào phóng đến vậy, cho cô ta tận một bát bào ngư.
Vui vẻ nhận lấy bát bào ngư, cô ta lớn giọng gọi người nhà: "Mau ra ăn này! Đồng chí Tiểu Lâm nhà bên làm đồ ăn ngon lắm, chỉ ngửi mùi thôi đã chịu không nổi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro