80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chưa Bao Giờ Đư...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-23 22:30:57
Phương Hiểu Lạc đáp lại anh cả bằng một nụ cười rực rỡ. Kể ra, gien của Phương gia cũng không tệ, Phương Cường với Phương Kiệt đều rất đẹp trai nha. Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình cũng rất xinh đẹp.
Phương Thế Quân cảm thán, cuối cùng cả nhà bọn họ cũng được đoàn tụ rồi.
Phương Hiểu Lạc kêu gọi: “Mọi người rửa tay đi, em nấu thêm hai món nữa rồi chúng ta ăn cơm.”
Cá, thịt kho, cơm tẻ được bưng lên bàn, làm mọi người nhìn mà nước bọt chảy ròng ròng.
Phương Hiểu Lạc lại nấu thêm một món đậu hũ kho, một đĩa xanh xào khoai tây, sau đó bỏ hết số đậu hũ còn lại vào hầm với canh cá.
Chờ khi tất cả đồ ăn đều được bưng lên bàn, Trương Tân Diễm cũng thức giấc.
Sau khi ngủ một giấc dậy, bà cảm giác như nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, bệnh cũng như muốn khỏi hẳn.
Nhìn cái bàn tràn ngập đồ ăn, xa hoa như lúc đón năm mới, sắc hương vị cũng đủ, bảy người ngồi quanh bàn.
Phương Hiểu Lạc bưng bát canh cá đậu hũ đặt trước mặt Trương Tân Diễm: “Mẹ, cái này nhẹ bụng, vừa lúc có thể bồi bổ cơ thể cho mẹ.”
Trương Tân Diễm cảm động vô cùng. Bà húp một hớp canh, môi răng lưu hương: “Rất ngon, rất rất ngon.”
Phương Hiểu Lạc lại gắp phần bụng cá cho Trương Tân Diễm, còn gắp thêm một ít khoai tây sợi cho bà.
Chờ khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô, chẳng có một ai động đũa.
Cô cười cười nhìn mọi người: “Mọi người ăn đi nha, đừng khách sáo.”
Đám Phương Kiệt nhìn Phương Thế Quân với Phương Cường đều đã cầm đũa lên, lại nghĩ tới món thịt kho đỏ đậm trên bàn, núng nính mỡ.
Phải biết rằng, đã rất lâu rồi Phương gia không được ăn thịt như thế. Cho dù là lúc đón năm mới bọn họ cũng không được ăn thịt.
Thịt vừa vào miệng, hương nước thịt đậm đà sánh quyện lan tỏa ra, cả miệng thơm ngát.
Béo mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan ra, cuối cùng, ngay cả canh cá với nước thịt kho cũng bị mọi người trộn chung vào cơm ăn sạch sẽ.
Phương Nhã Mai ôm bụng, khen không dứt miệng: “Chị cả, tay nghề nấu nướng của chị tuyệt quá đi.”
“Sau này chị sẽ thường xuyên nấu cho em ăn.” Phương Hiểu Lạc cười nói.
Phương Nhã Mai nghĩ tới bữa tối ngon miệng, lại nói: “Nhưng mà mấy thứ này đắt đỏ quá, mấy năm rồi nhà chúng ta không được ăn ngon như thế.”
Phương Hiểu Lạc lại nói thêm: “Trước đây chị không biết chị còn có các em, sau này chị sẽ tranh thủ để các em có thể được ăn thịt mỗi ngày!”
Đôi mắt Phương Nhã Mai sáng rực lên, chẳng biết vì sao, cô bé rất muốn tin tưởng người chị mới này của mình.
Phương Nhã Đình cũng ợ một hơi: “Chị cả, em cảm thấy đời này em chưa từng được ăn bữa cơm nào no như thế.”
Phương Hiểu Lạc cười chọc: “Em còn chưa lớn mà nói gì tới cả đời…”
Phương Kiệt chỉ nhìn nhìn, không lên tiếng, yên lặng thu dọn bát đũa chuẩn bị đi rửa.
Phương Cường nhìn thấy Trương Tân Diễm có vẻ rất phấn khởi, lại nói: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”
Phương Thế Quân cảm thán, cuối cùng cả nhà bọn họ cũng được đoàn tụ rồi.
Phương Hiểu Lạc kêu gọi: “Mọi người rửa tay đi, em nấu thêm hai món nữa rồi chúng ta ăn cơm.”
Cá, thịt kho, cơm tẻ được bưng lên bàn, làm mọi người nhìn mà nước bọt chảy ròng ròng.
Phương Hiểu Lạc lại nấu thêm một món đậu hũ kho, một đĩa xanh xào khoai tây, sau đó bỏ hết số đậu hũ còn lại vào hầm với canh cá.
Chờ khi tất cả đồ ăn đều được bưng lên bàn, Trương Tân Diễm cũng thức giấc.
Sau khi ngủ một giấc dậy, bà cảm giác như nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, bệnh cũng như muốn khỏi hẳn.
Nhìn cái bàn tràn ngập đồ ăn, xa hoa như lúc đón năm mới, sắc hương vị cũng đủ, bảy người ngồi quanh bàn.
Phương Hiểu Lạc bưng bát canh cá đậu hũ đặt trước mặt Trương Tân Diễm: “Mẹ, cái này nhẹ bụng, vừa lúc có thể bồi bổ cơ thể cho mẹ.”
Trương Tân Diễm cảm động vô cùng. Bà húp một hớp canh, môi răng lưu hương: “Rất ngon, rất rất ngon.”
Phương Hiểu Lạc lại gắp phần bụng cá cho Trương Tân Diễm, còn gắp thêm một ít khoai tây sợi cho bà.
Chờ khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô, chẳng có một ai động đũa.
Cô cười cười nhìn mọi người: “Mọi người ăn đi nha, đừng khách sáo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám Phương Kiệt nhìn Phương Thế Quân với Phương Cường đều đã cầm đũa lên, lại nghĩ tới món thịt kho đỏ đậm trên bàn, núng nính mỡ.
Phải biết rằng, đã rất lâu rồi Phương gia không được ăn thịt như thế. Cho dù là lúc đón năm mới bọn họ cũng không được ăn thịt.
Thịt vừa vào miệng, hương nước thịt đậm đà sánh quyện lan tỏa ra, cả miệng thơm ngát.
Béo mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan ra, cuối cùng, ngay cả canh cá với nước thịt kho cũng bị mọi người trộn chung vào cơm ăn sạch sẽ.
Phương Nhã Mai ôm bụng, khen không dứt miệng: “Chị cả, tay nghề nấu nướng của chị tuyệt quá đi.”
“Sau này chị sẽ thường xuyên nấu cho em ăn.” Phương Hiểu Lạc cười nói.
Phương Nhã Mai nghĩ tới bữa tối ngon miệng, lại nói: “Nhưng mà mấy thứ này đắt đỏ quá, mấy năm rồi nhà chúng ta không được ăn ngon như thế.”
Phương Hiểu Lạc lại nói thêm: “Trước đây chị không biết chị còn có các em, sau này chị sẽ tranh thủ để các em có thể được ăn thịt mỗi ngày!”
Đôi mắt Phương Nhã Mai sáng rực lên, chẳng biết vì sao, cô bé rất muốn tin tưởng người chị mới này của mình.
Phương Nhã Đình cũng ợ một hơi: “Chị cả, em cảm thấy đời này em chưa từng được ăn bữa cơm nào no như thế.”
Phương Hiểu Lạc cười chọc: “Em còn chưa lớn mà nói gì tới cả đời…”
Phương Kiệt chỉ nhìn nhìn, không lên tiếng, yên lặng thu dọn bát đũa chuẩn bị đi rửa.
Phương Cường nhìn thấy Trương Tân Diễm có vẻ rất phấn khởi, lại nói: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro