80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chưa Bao Giờ Đư...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
“Em con vừa trở về mẹ đã thấy mình khỏe hẳn ra, hiện tại người cũng không còn sốt nữa, cũng không thấy khó chịu gì nữa, lúc nãy mẹ còn ăn được một bát rưỡi cơm đây.”
Phương Hiểu Lạc nói chuyện thêm một hồi với Trương Tân Diễm và Phương Thế Quân, mấy người Phương Kiệt đều tự đi làm bài tập, Phương Cường thì đi quét sân chẻ củi.
Cả nhà ai cũng bận rộn, lâu lâu lại có thôn dân chạy tới hỏi Phương Cường chuyện Phương Hiểu Lạc.
Phương Cường mới vừa làm xong việc nhà cửa, Phương Hiểu Lạc lại nghe thấy Phương Cường dẫn theo Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình xuống ruộng làm việc.
…
Một bên khác, ở chỗ Chu Ngạn Văn, cậu em trai Chu Khánh Hữu đang học lớp 10 vừa ăn cơm xong đã chạy vào phòng hắn ta.
Chu Ngạn Văn đang thấy mệt mỏi. Từ sau khi gặp Phương Hiểu Lạc tới nay, trong đầu hắn ta toàn là bóng dáng cô, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Phương Hiểu Lạc vẫn luôn đuổi theo sau lưng hắn ta, hắn ta có muốn quan tâm tới cô không là do hắn ta quyết định.
Hắn ta cho rằng, buổi chiều kiểu gì Phương Hiểu Lạc cũng sẽ tới tìm hắn ta, kết quả tới bây giờ còn chưa xuất hiện.
“Em vào đây làm gì?” Chu Ngạn Văn còn đang phiền loạn.
Chu Khánh Hữu lại không để ý: “Anh, anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy ai ở cửa nhà máy thêu?”
Chu Ngạn Văn tựa vào đầu giường, tức giận đáp lại: “Em thấy ai thì kệ em, cút ra ngoài đi.”
Chu Khánh Hữu nói nhanh: “Anh, em nhìn thấy Phương Hiểu Lạc, người của nhà máy thêu đưa tiền cho chị ta, còn đưa không ít đây, một xấp dày cộp, em tận mắt nhìn thấy.”
Chu Ngạn Văn lập tức lên tinh thần, ngồi bật dậy: “Thật?”
“Trường của em ở đối diện nhà máy thêu, em lừa anh làm gì.” Chu Khánh Hữu cười ha hả: “Anh… em, tiền tiêu vặt của em hết rồi, anh có thể…”
“Cút đi đi!” Chu Ngạn Văn đá em mình một đá: “Em còn trốn học nữa, cẩn thận anh nói cho cha mẹ biết. Mau cút đi!”
Chu Khánh Hữu hừ nhẹ một tiếng: “Thật keo kiệt, sớm biết vậy em đã không nói cho anh biết.”
Cửa phòng lại bị đóng lại, mà tất cả mờ mịt trong lòng Chu Ngạn Văn cũng tiêu tán hết.
Phải biết rằng, trước kia, mỗi khi Phương Hiểu Lạc lấy được tiền công từ nhà máy thêu, ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ mua đồ gì đó cho hắn ta.
Mỗi lần hắn ta nói mình không có tiền tiêu, Phương Hiểu Lạc sẽ gom tiền lại đưa cho hắn ta tiêu.
Lần trước bọn họ cùng tới cửa hàng bách hóa, thấy được một đôi giày da kiểu mới, Phương Hiểu Lạc còn nói đợi lần sau lấy được tiền công rồi sẽ mua cho hắn ta.
Nếu không phải ả đàn bà Trần Mỹ Quân kia cứ luôn giữ khư khư không cho Phương Hiểu Lạc lấy tiền, chắc chắn Phương Hiểu Lạc đã mua cho hắn ta từ lâu rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Chu Ngạn Văn lại lộ ra vẻ kỳ vọng, đồng thời cũng lộ ra chút ghét bỏ.
Cứ chờ mà xem, ngày mai chắc chắn Phương Hiểu Lạc sẽ cầm đôi giày da kia tới chịu tội với hắn ta.
Phương Hiểu Lạc nói chuyện thêm một hồi với Trương Tân Diễm và Phương Thế Quân, mấy người Phương Kiệt đều tự đi làm bài tập, Phương Cường thì đi quét sân chẻ củi.
Cả nhà ai cũng bận rộn, lâu lâu lại có thôn dân chạy tới hỏi Phương Cường chuyện Phương Hiểu Lạc.
Phương Cường mới vừa làm xong việc nhà cửa, Phương Hiểu Lạc lại nghe thấy Phương Cường dẫn theo Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình xuống ruộng làm việc.
…
Một bên khác, ở chỗ Chu Ngạn Văn, cậu em trai Chu Khánh Hữu đang học lớp 10 vừa ăn cơm xong đã chạy vào phòng hắn ta.
Chu Ngạn Văn đang thấy mệt mỏi. Từ sau khi gặp Phương Hiểu Lạc tới nay, trong đầu hắn ta toàn là bóng dáng cô, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Phương Hiểu Lạc vẫn luôn đuổi theo sau lưng hắn ta, hắn ta có muốn quan tâm tới cô không là do hắn ta quyết định.
Hắn ta cho rằng, buổi chiều kiểu gì Phương Hiểu Lạc cũng sẽ tới tìm hắn ta, kết quả tới bây giờ còn chưa xuất hiện.
“Em vào đây làm gì?” Chu Ngạn Văn còn đang phiền loạn.
Chu Khánh Hữu lại không để ý: “Anh, anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy ai ở cửa nhà máy thêu?”
Chu Ngạn Văn tựa vào đầu giường, tức giận đáp lại: “Em thấy ai thì kệ em, cút ra ngoài đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Khánh Hữu nói nhanh: “Anh, em nhìn thấy Phương Hiểu Lạc, người của nhà máy thêu đưa tiền cho chị ta, còn đưa không ít đây, một xấp dày cộp, em tận mắt nhìn thấy.”
Chu Ngạn Văn lập tức lên tinh thần, ngồi bật dậy: “Thật?”
“Trường của em ở đối diện nhà máy thêu, em lừa anh làm gì.” Chu Khánh Hữu cười ha hả: “Anh… em, tiền tiêu vặt của em hết rồi, anh có thể…”
“Cút đi đi!” Chu Ngạn Văn đá em mình một đá: “Em còn trốn học nữa, cẩn thận anh nói cho cha mẹ biết. Mau cút đi!”
Chu Khánh Hữu hừ nhẹ một tiếng: “Thật keo kiệt, sớm biết vậy em đã không nói cho anh biết.”
Cửa phòng lại bị đóng lại, mà tất cả mờ mịt trong lòng Chu Ngạn Văn cũng tiêu tán hết.
Phải biết rằng, trước kia, mỗi khi Phương Hiểu Lạc lấy được tiền công từ nhà máy thêu, ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ mua đồ gì đó cho hắn ta.
Mỗi lần hắn ta nói mình không có tiền tiêu, Phương Hiểu Lạc sẽ gom tiền lại đưa cho hắn ta tiêu.
Lần trước bọn họ cùng tới cửa hàng bách hóa, thấy được một đôi giày da kiểu mới, Phương Hiểu Lạc còn nói đợi lần sau lấy được tiền công rồi sẽ mua cho hắn ta.
Nếu không phải ả đàn bà Trần Mỹ Quân kia cứ luôn giữ khư khư không cho Phương Hiểu Lạc lấy tiền, chắc chắn Phương Hiểu Lạc đã mua cho hắn ta từ lâu rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Chu Ngạn Văn lại lộ ra vẻ kỳ vọng, đồng thời cũng lộ ra chút ghét bỏ.
Cứ chờ mà xem, ngày mai chắc chắn Phương Hiểu Lạc sẽ cầm đôi giày da kia tới chịu tội với hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro