80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Hòa Nhập Vào Gi...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Chu Ngạn Văn chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân mà tiến vào mộng đẹp.
Phương Hiểu Lạc nào biết, Chu Ngạn Văn lại có thể tự luyến tưới mức độ ấy.
Buổi tối, cô ngủ chung với Trương Tân Diễm.
Phương Cường với Phương Kiệt đẩy hai cái giường đôi sát vào nhau, Phương Thế Quân với hai đứa con trai ngủ tạm trên đó một đêm.
Hiện tại, trong lòng Trương Tân Diễm cứ cảm giác như mình đã tìm lại được cô con gái bị mất đi.
Bọn họ yêu thương Từ Nhã Thu như vậy, nhưng Từ Nhã Thu lại không chút lưu luyến mà quay trở về Từ gia.
Thật ra bọn họ cũng không trách Từ Nhã Thu, dù sao Từ gia cũng có điều kiện kinh tế, còn là cha mẹ ruột của người ta.
Có điều, cô con gái bọn họ yêu thương 19 năm đột nhiên nói đi là đi, ai có thể chịu được?
Hiện tại, Phương Hiểu Lạc trở về rồi, không chỉ bù đắp được đau xót trong lòng bọn họ mà càng khiến bọn họ cảm nhận được tình thân đã lâu không được cảm nhận.
Đây là loại cảm giác Từ Nhã Thu không thể mang tới cho bọn họ.
Có lẽ, loại cảm giác này chính là liên hệ máu mủ.
Giọng Phương Hiểu Lạc rất mềm mại, khiến người ta dễ chịu. Cô kể cho Trương Tân Diễm nghe những năm nay cô đã sống như thế nào, Trương Tân Diễm cũng nghe rất nghiêm túc.
Tới tận nửa đêm, khi ánh trăng đã lên cao, Trương Tân Diễm mới vừa khỏi bệnh không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Nhưng Phương Hiểu Lạc lại không ngủ được.
Phương gia thật sự nghèo, nhưng cô có thể cảm nhận được, người Phương gia rất tốt bụng, ngay cả Phương Kiệt vốn kiệm lời cũng rất tốt.
Cô nghĩ nghĩ, có lẽ mình nên sử dụng nước linh tuyền để chữa trị thân thể cho Phương Thế Quân.
Nhưng cô không thể cho ông dùng như cách cho Thẩm Tranh dùng để hóa giải dược thiệu thuốc kích dục, cũng không thể cho ông dùng như khi giúp Trương Tân Diễm hạ sốt.
Bệnh của Phương Thế Quân đã kéo dài năm năm, không biết phải dùng nước linh tuyền bao lâu mới có thể chữa khỏi.
Còn nữa, điều kiện kinh tế của Phương gia rất cần được cải thiện, kiếm thêm tiền là việc vô cùng cấp thiết lúc này.
Với lại, cô có nên nhận công việc ở nhà máy thêu không đây?
Cô còn nghĩ tới Chu Ngạn Văn, nghĩ tới Thẩm Tranh, cuối cùng ngủ lúc nào chẳng rõ.
…
Sáng sớm hôm sau, Trương Tân Diễm thức dậy rất sớm. Bà ngồi dậy, cảm thấy cả người khỏe khoắn, hệt như có vô số sức lực dùng mãi không hết.
Bà sợ mình đánh thức con gái nên nhẹ tay nhẹ chân mà mặc quần áo rồi đi nấu cơm.
Người nhà nông ăn sáng rất đơn giản, Trương Tân Diễm nấu một bát cháo gạo kê, làm bánh ngô ngũ cốc thô rồi lại cắt một ít dưa muối chua.
Phương Hiểu Lạc rửa mặt xong cũng ngồi xuống, mấy người Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đều hơi thấp thỏm, không biết Phương Hiểu Lạc có thể ăn được mấy món này không.
Phương Kiệt bưng bát lên, đuôi mắt cũng liếc nhìn Phương Hiểu Lạc.
Phương Hiểu Lạc nào biết, Chu Ngạn Văn lại có thể tự luyến tưới mức độ ấy.
Buổi tối, cô ngủ chung với Trương Tân Diễm.
Phương Cường với Phương Kiệt đẩy hai cái giường đôi sát vào nhau, Phương Thế Quân với hai đứa con trai ngủ tạm trên đó một đêm.
Hiện tại, trong lòng Trương Tân Diễm cứ cảm giác như mình đã tìm lại được cô con gái bị mất đi.
Bọn họ yêu thương Từ Nhã Thu như vậy, nhưng Từ Nhã Thu lại không chút lưu luyến mà quay trở về Từ gia.
Thật ra bọn họ cũng không trách Từ Nhã Thu, dù sao Từ gia cũng có điều kiện kinh tế, còn là cha mẹ ruột của người ta.
Có điều, cô con gái bọn họ yêu thương 19 năm đột nhiên nói đi là đi, ai có thể chịu được?
Hiện tại, Phương Hiểu Lạc trở về rồi, không chỉ bù đắp được đau xót trong lòng bọn họ mà càng khiến bọn họ cảm nhận được tình thân đã lâu không được cảm nhận.
Đây là loại cảm giác Từ Nhã Thu không thể mang tới cho bọn họ.
Có lẽ, loại cảm giác này chính là liên hệ máu mủ.
Giọng Phương Hiểu Lạc rất mềm mại, khiến người ta dễ chịu. Cô kể cho Trương Tân Diễm nghe những năm nay cô đã sống như thế nào, Trương Tân Diễm cũng nghe rất nghiêm túc.
Tới tận nửa đêm, khi ánh trăng đã lên cao, Trương Tân Diễm mới vừa khỏi bệnh không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Nhưng Phương Hiểu Lạc lại không ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương gia thật sự nghèo, nhưng cô có thể cảm nhận được, người Phương gia rất tốt bụng, ngay cả Phương Kiệt vốn kiệm lời cũng rất tốt.
Cô nghĩ nghĩ, có lẽ mình nên sử dụng nước linh tuyền để chữa trị thân thể cho Phương Thế Quân.
Nhưng cô không thể cho ông dùng như cách cho Thẩm Tranh dùng để hóa giải dược thiệu thuốc kích dục, cũng không thể cho ông dùng như khi giúp Trương Tân Diễm hạ sốt.
Bệnh của Phương Thế Quân đã kéo dài năm năm, không biết phải dùng nước linh tuyền bao lâu mới có thể chữa khỏi.
Còn nữa, điều kiện kinh tế của Phương gia rất cần được cải thiện, kiếm thêm tiền là việc vô cùng cấp thiết lúc này.
Với lại, cô có nên nhận công việc ở nhà máy thêu không đây?
Cô còn nghĩ tới Chu Ngạn Văn, nghĩ tới Thẩm Tranh, cuối cùng ngủ lúc nào chẳng rõ.
…
Sáng sớm hôm sau, Trương Tân Diễm thức dậy rất sớm. Bà ngồi dậy, cảm thấy cả người khỏe khoắn, hệt như có vô số sức lực dùng mãi không hết.
Bà sợ mình đánh thức con gái nên nhẹ tay nhẹ chân mà mặc quần áo rồi đi nấu cơm.
Người nhà nông ăn sáng rất đơn giản, Trương Tân Diễm nấu một bát cháo gạo kê, làm bánh ngô ngũ cốc thô rồi lại cắt một ít dưa muối chua.
Phương Hiểu Lạc rửa mặt xong cũng ngồi xuống, mấy người Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đều hơi thấp thỏm, không biết Phương Hiểu Lạc có thể ăn được mấy món này không.
Phương Kiệt bưng bát lên, đuôi mắt cũng liếc nhìn Phương Hiểu Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro