80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Đăng Ký Kết Hôn...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Tiếp đó, Phương Hiểu Lạc lại tới ủy ban thôn viết chứng minh cho Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh lấy được chứng minh, lại nói: “Chờ khi báo cáo được phê duyệt, tôi sẽ tới đón đồng chí đi đăng ký kết hôn.”
“Tới lúc đó, tôi sẽ mua thêm mấy bộ quần áo cho đồng chí. Đồng chí nói với thím một tiếng, để mọi người không cần tốn sức chuẩn bị.”
“Vì cưới tôi về nhà, chắc anh đã phải đào hết tích súc ra nhỉ?”
“Không sao, tiền có thể kiếm lại.” Nhưng vợ chỉ có thể lấy một, hắn đã nhận định vợ của hắn chỉ có thể là Phương Hiểu Lạc.
Nhưng Thẩm Tranh không nói mấy suy nghĩ trong lòng hắn ra.
Phương Hiểu Lạc cảm thấy Thẩm Tranh rất biết nói lời ngọt ngào.
Trước khi lên xe rời đi, Thẩm Tranh còn nói cho Phương Hiểu Lạc:
“Nói cho thím, đồ ngày đưa dâu cũng không cần thím chuẩn bị, trong số đồ tôi mang tới hẳn là đã đầy đủ hết. Mấy thứ đó không được viết vào danh mục quà tặng, cứ mang ra dùng luôn là được.”
Đó là thứ mấy chị dâu trong đại viện quân khu chuẩn bị cho hắn, để mình hắn chắc hắn cũng không biết nên chuẩn bị cái gì.
Hắn biết tình hình của Phương gia, cho nên cố gắng hết sức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tránh cho Phương gia phải tốn thêm nhiều tiền.
Phương Hiểu Lạc cũng không từ chối, đồng ý rất thoải mái: “Được.”
Chờ khi xe tải nhỏ biến mất chỗ cổng thôn, Phương Hiểu Lạc mới về nhà.
Trương Tân Diễm đưa hai bì thư cho Phương Hiểu Lạc:
“Hiểu Lạc, tiền lễ hỏi với mấy cái phiếu này con cứ giữ lại đi. Nhà ta gả con gái, không phải là bán con gái. Nhiều tiền như vậy, sợ là Thẩm Tranh phải đào hết tích súc mới có được.”
“Sau này hai đứa còn phải sống bên nhau, nếu con có thể sống thoải mái một chút, cha mẹ cũng an tâm hơn.”
Phương Hiểu Lạc nhìn hai bì thư thật dày trong tay, kéo tay Trương Tân Diễm tới:
“Mẹ, nếu con đã kết hôn với Thẩm Tranh rồi, có nghĩa sau này tất cả mọi người là người một nhà. Số tiền này cha mẹ có thể dùng để cải thiện cuộc sống.”
“Mẹ yên tâm, sau khi kết hôn với Thẩm Tranh con vẫn sẽ tiếp tục kiếm tiền. Lại thêm mỗi tháng Thẩm Tranh đều có tiền lương cố định, cuộc sống của chúng con sẽ không khổ sở gì đâu.”
“Không được!” Phương Thế Quân xen vào:
“Hiểu Lạc, nhà chúng ta vốn không có điều kiện, mấy năm nay cha lại bị bệnh, con kết hôn cha mẹ đã không thể cho con cái gì rồi sao còn lấy tiền lễ hỏi của con nữa?”
“Con nghe lời, cầm lấy đi, nếu không trong lòng cha mẹ không thể thanh thản nổi.”
Thấy thái độ của cha mẹ kiên định như vậy, Phương Hiểu Lạc biết, nếu cô kêu bọn họ cầm tiền ngay lúc này chắc chắn bọn họ sẽ không cầm.
Vậy cô cứ tìm một chỗ cất tiền tạm đi, chờ khi chuẩn bị đón dâu lại đưa cho bọn họ thì tốt rồi.
“Được, vậy con cầm trước.” Phương Hiểu Lạc nói: “Nhưng chúng ta đã thương lượng rồi đó nha, nếu cha mẹ gặp khó khăn gì nhớ phải nói cho con, chúng ta là người một nhà.”
…
Thẩm Tranh lấy được chứng minh, lại nói: “Chờ khi báo cáo được phê duyệt, tôi sẽ tới đón đồng chí đi đăng ký kết hôn.”
“Tới lúc đó, tôi sẽ mua thêm mấy bộ quần áo cho đồng chí. Đồng chí nói với thím một tiếng, để mọi người không cần tốn sức chuẩn bị.”
“Vì cưới tôi về nhà, chắc anh đã phải đào hết tích súc ra nhỉ?”
“Không sao, tiền có thể kiếm lại.” Nhưng vợ chỉ có thể lấy một, hắn đã nhận định vợ của hắn chỉ có thể là Phương Hiểu Lạc.
Nhưng Thẩm Tranh không nói mấy suy nghĩ trong lòng hắn ra.
Phương Hiểu Lạc cảm thấy Thẩm Tranh rất biết nói lời ngọt ngào.
Trước khi lên xe rời đi, Thẩm Tranh còn nói cho Phương Hiểu Lạc:
“Nói cho thím, đồ ngày đưa dâu cũng không cần thím chuẩn bị, trong số đồ tôi mang tới hẳn là đã đầy đủ hết. Mấy thứ đó không được viết vào danh mục quà tặng, cứ mang ra dùng luôn là được.”
Đó là thứ mấy chị dâu trong đại viện quân khu chuẩn bị cho hắn, để mình hắn chắc hắn cũng không biết nên chuẩn bị cái gì.
Hắn biết tình hình của Phương gia, cho nên cố gắng hết sức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tránh cho Phương gia phải tốn thêm nhiều tiền.
Phương Hiểu Lạc cũng không từ chối, đồng ý rất thoải mái: “Được.”
Chờ khi xe tải nhỏ biến mất chỗ cổng thôn, Phương Hiểu Lạc mới về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tân Diễm đưa hai bì thư cho Phương Hiểu Lạc:
“Hiểu Lạc, tiền lễ hỏi với mấy cái phiếu này con cứ giữ lại đi. Nhà ta gả con gái, không phải là bán con gái. Nhiều tiền như vậy, sợ là Thẩm Tranh phải đào hết tích súc mới có được.”
“Sau này hai đứa còn phải sống bên nhau, nếu con có thể sống thoải mái một chút, cha mẹ cũng an tâm hơn.”
Phương Hiểu Lạc nhìn hai bì thư thật dày trong tay, kéo tay Trương Tân Diễm tới:
“Mẹ, nếu con đã kết hôn với Thẩm Tranh rồi, có nghĩa sau này tất cả mọi người là người một nhà. Số tiền này cha mẹ có thể dùng để cải thiện cuộc sống.”
“Mẹ yên tâm, sau khi kết hôn với Thẩm Tranh con vẫn sẽ tiếp tục kiếm tiền. Lại thêm mỗi tháng Thẩm Tranh đều có tiền lương cố định, cuộc sống của chúng con sẽ không khổ sở gì đâu.”
“Không được!” Phương Thế Quân xen vào:
“Hiểu Lạc, nhà chúng ta vốn không có điều kiện, mấy năm nay cha lại bị bệnh, con kết hôn cha mẹ đã không thể cho con cái gì rồi sao còn lấy tiền lễ hỏi của con nữa?”
“Con nghe lời, cầm lấy đi, nếu không trong lòng cha mẹ không thể thanh thản nổi.”
Thấy thái độ của cha mẹ kiên định như vậy, Phương Hiểu Lạc biết, nếu cô kêu bọn họ cầm tiền ngay lúc này chắc chắn bọn họ sẽ không cầm.
Vậy cô cứ tìm một chỗ cất tiền tạm đi, chờ khi chuẩn bị đón dâu lại đưa cho bọn họ thì tốt rồi.
“Được, vậy con cầm trước.” Phương Hiểu Lạc nói: “Nhưng chúng ta đã thương lượng rồi đó nha, nếu cha mẹ gặp khó khăn gì nhớ phải nói cho con, chúng ta là người một nhà.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro